Ai nhớ giùm tôi kỷ niệm xưa
chiều rơi trong đáy mắt xa mờ
như con nước một lần ra biển
vương vấn đâu nhiều những bến bờ.
Em ôm hạnh phúc bước sang ngang
để bụi phủ đầy cửa Thiên đàng
mất dấu chân xưa tôi lạc bước
tìm hoài chỉ được bóng thời gian.
Tôi ôm thương nhớ ra đi mãi
Em bỏ chuyện xưa qua mất rồi
nhắc lại không còn gì đọng lại
đã quên , quên mất cả tên tôi.
Ai biết trần gian chuyện đổi dời
tóc thề đã cắt bỏ vương rơi
tôi gom sợi tóc vướng chân cũ
đem đốt thành tro rãi khắp nơi.
Em có dẫm lên tàn tro cũ
sẽ hay trong đó có lời đau…
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 9 tháng 7 năm 2004