Giòng lệ thương ru em

Tiếc thương dâng lên khơi
em đã bỏ cuộc đời
cánh hoa vùi xuống huyệt
nấm đất phủ chơi vơi .

Trời sầu nhỏ lệ thương
mưa giăng ngập phố phường
đứa bé quàng tang trắng
ngơ ngác cầm bình hương .

Ra đi em có nhớ
giữa hạ cánh hoa gòn
có lần em đã ngỡ
màu đỏ trái tim son .

Máu tim vừa ngừng chảy
em vĩnh viễn ngủ yên
bao yêu thương để lại
cõi đời ô trược phiền .

Giòng lệ thương ru em
đi về nơi cát bụi
giòng lệ tiếc cho em
cuộc đời sao ngắn ngũi .

Ngủ yên em tôi ơi !
để từ đây cuộc đời
mỗi lần hoa gòn nở
lệ tiếc thương không vơi .

(Viết cho Trang, người em gái vắn số)

Ngày 23 tháng 8 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Có phải em – Mùa Thu

Có phải em mùa Thu xưa trở lại
dáng dỗi hờn mang giọt nắng đi hoang
cho hơi lạnh se lòng anh tê tái
chiều một mình dẫm nhẹ lá khô vàng .

Anh cứ đếm câu trả lời sai mãi
là mười năm , hai mươi mấy không chừng
tên học trò rớt nhiều lần bài tình ái
để bây giờ nơi xứ lạ dững dưng .

Có em phải mùa Thu xưa vừa đến
đôi mắt sầu khép nhẹ bờ mi cong
anh đưa tay đón giọt nồng trìu mến
giữ thật lâu cho ấm lại cõi lòng .

Anh những ước một lần theo Thu bước lạc
bỏ quên đời ngàn ảo cảnh vây quanh
cung đàn yêu vì ta dạo khúc nhạc
một lần thôi dù có chết cũng đành .

Ngày 20 tháng 8 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Sóng đùa bờ cát



Sóng đùa giỡn bên bờ cát trắng
Dã Tràng buồn im lặng xây mơ
Chân xưa mất dấu đợi chờ
nhìn con nước đến ngẫn ngơ trong lòng .

Đâu lạc lỏng – xoay vòng nỗi nhớ
giữ cho em mà ngỡ cho mình
gần bên vẫn mãi lặng thinh
em vui chân saó – vô tình sao hay ?

Sóng đùa giỡn – Cát say dệt mộng
trải lối hoa (cánh cổng thiên đường)
chân trời nhuộm sắc yêu thương
bềnh bồng hạnh phúc nhẹ dường mây trôi .

Sóng đuà cát (em tôi nào biết)
để rồi khi xa biệt muôn trùng
nhìn qua ô cửa mông lung
chạnh lòng – chợt nhớ Dã tràng năm xưa .

Con nước lớn ngập (chừa bờ nhớ)
đã xa rồi chút nợ còn vương
cầu trời cho sóng đừng lên
cho lâu đài Cát kề bên vẫn còn .

Ngày 31 tháng 8 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Vu Lan vắng Mẹ



Nghe Thầy giảng Pháp hôm qua
từng lời lắng đọng về nhà còn vương
” Mẹ già như chuối ba hương …
… gió lay Mẹ rụng con thành mồ côi ..”
Vu Lan vắng Mẹ trên đời
cành bông hồng trắng lại khơi nỗi buồn
” như đời không lớn khôn thêm ”
lời ru đã mất, êm đềm đã xa
Ra đời có lẽ – con già
trong vòng tay Mẹ vẫn là trẻ con
Vu Lan Mẹ đã không còn
lời kinh ” Báo Hiếu ” chỉ làm đau thêm
Mẹ là tại thế Phạm Thiên
mà con lại nỡ đi biền biệt xa
không dâng được dẫu chung trà
để mòn mỏi ,Mẹ lìa xa cõi đời
…….
Tha cho con tội bất hiếu Mẹ ơi !

Ngày 30 tháng 8 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Chứng tích còn mãi

Tập tình thơ cũ (anh vừa in được)
đem mộng xưa nối tiếp đến bây giờ
con Dã Tràng và lầu cát xây mơ
theo dấu ái đã đi vào trang sách .

Em bên kia có lần nào góp nhặt
những vần thơ (cũ ấy) để rồi buồn
bao lâu rồi lạc lỏng giữa yêu thương
khi thánh thiện hoá thân thành quỷ dữ .

Lần về xa anh có còn quá khứ
không như em quên bỏ (hơn một lần)
lầu cát đổ anh mất chốn dừng chân
con Dã Tràng gục chết vì kiệt sức .

Anh buông tay (lạc đường vào hạnh phúc)
chỉ còn riêng tập thơ (cũ) nơi đây
đêm gối đầu nghe thương nhớ giăng đầy
Em ở đâu ? Có lần nào tìm lại ?

Tập tình thơ như chứng tích – còn mãi .

Ngày 27 tháng 8 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Lời mừng sau hơn 20 năm

Để rồi cuối cùng em cũng đi lấy chồng
bài thơ hơn hai mươi năm về trước
bây giờ anh gởi tặng em
giấu buồn nhưng đã buồn thêm .

Ngỡ ngàng nhận được tấm thiệp báo tin hồng
mời anh chung vui cùng em ngày cưới
tóc thề hết bỏ buông lơi
tấm tình đã hoá đầy vơi .

Anh mang xác lá
phủ thành nấm mộ chôn hoa
đong đưa phượng vĩ
thấm màu tim đỏ xót xa .

Mừng em Phượng hỡi !
nửa đời giấu kín sầu riêng
mừng em ngày cưới
nẻo đời sẽ hết muộn phiền .

Thật lòng bây giờ anh phải đến chúc mừng
mừng em trăm năm cùng người hạnh phúc
sắc cầm xứng lứa vừa đôi
ngập tràn tình mãi lên ngôi .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 5 tháng 8 năm 2004

Công Chúa và con Dã Tràng

Không biết lần đầu tiên
Công chúa vướng muộn phiền
trong cung vàng gác ngọc
mất nụ cười hồn nhiên .

Hãy là chim sáo nhỏ
giữa trời xuân líu lo
vui đùa cùng mây gió
trong nếp áo học trò .

Bên khung trời hy vọng
cửa vườn xuân đón mời
bình yên trong cuộc sống
nàng Công chúa rong chơi .

Đừng đếm tháng ngày qua
đừng quên tuổi ngọc ngà
mai này khi nhìn lại
đâu còn nữa mộng hoa .

Trước biến lặng mênh mông
đời em ánh dương hồng
êm đềm theo giòng chảy
ấm cả những mùa đông .

Con Dã tràng se cát
chỉ mong biến lặng yên
đế nghe ru tiếng nhạc
trong cỏi đời muộn phiền .

Bên bãi đời cát trắng
lần mộng Dã tràng xây
trong những chiều biển lặng
vỡ tan khi sóng đầy .

Gọi bình yên đế nhớ
năm tháng mộng thấn thờ
và bình yên để mở
rộng cửa vào vườn thơ .

Ngày 28 tháng 8 năm 2001
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Lời tự tình (1)

Nếu đã trót một lần từ giã
nén cung sầu xa lạ quay đi
có thương cũng chẳng còn gì
nhiều lời oán trách biệt ly – để sầu .

Anh đã trót đêm thâu thức trắng
uống một mình rượu đắng men cay
tự mình trong những đoạ đày
tơ duyên để lỡ trắng tay vẫn hoài …

Ngày 10 tháng 8 năm 2000
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Dã tràng




Dã tràng vẫn mộng đổi đời
vẫn se lầu cát , vẫn lời thuỷ chung
chiều nghiêng biển sóng chập chùng
buông tay phím rớt ngại ngùng so dây .
Lỡ thân vương mộng tỉnh say
say – đêm quên giấc , tỉnh – ngày tương tư .
Biển mang lời gió tạ từ
cho cơn sóng vỗ nát nhừ lầu mơ .
Dã tràng xây nỗi đợi chờ
dựng lầu cát mộng bằng thơ – tim mình
chiều nghiêng con sóng vô tình
xoá tan đi hết chút tình vừa xây .

Ngày 5 tháng 8 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Có một điều …

Có một điều đến bây giờ anh mới rõ
như chuyện yêu năm tháng vẫn hoài mong
dấu chữ tình ở tận sâu đáy lòng
để con tim lỡ cho không lấy lại .

Tự mình nhớ tuy đơn phương mà mãi mãi
những mong cầu hạnh phúc chỉ cho em
và định số anh tin ở thiên duyên
nên không trách không phiền tình đôi ngả .

Hơn nửa đời nợ hoài vương phải trả
giữ một lời anh đã hứa – trăm năm
lặng lẽ buồn chúc phúc trong âm thầm
đành im tiếng cho em không vướng bận .

Có một điều không thể nào em oán giận
là trong anh đã vướng bóng hình rồi
EM Công chúa ngự mãi ở trên ngôi
lịnh ban truyền bắt thần dân phải chết .

Máu tim anh thêm một lần loang vết
như Dã Tràng anh gục chết thản nhiên .

Ngày 14 tháng 8 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Previous Older Entries