Hình như xuân đã sang

Đồi hoang hoa trải thảm vàng
hình như xuân đã vừa sang nơi này
buông đời trong những cơn say
đến khi chợt tỉnh đọa đày thêm hơn
lại thêm lần nữa xuân hờn
anh thêm lần nữa lạc nguồn suối Thơ
Em treo Trăng giữa đêm chờ
không gian mỵ bóng để mơ tương phùng
âm thầm trong giấc mộng chung
nghe con chữ chạy qua vùng hoang sơ
anh mang tâm sự gã khờ
nửa như đã biết , nửa vờ như chưa
Đồi hoang hoa tắm cơn mưa
hạt vương khắp nẽo đong đưa thành sầu
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Tue Mar 28, 2006 2:12 pm

Nơi khung tranh

Anh không vẽ thiên thần hay ác quỷ
nơi khung tranh chỉ có một mình Thơ
để Trăng lạc vào cõi mộng đợi chờ
giữ thánh thiện cho lần mơ mở ngõ .
 
“Em Vệ Nữ, Trăng hóa thân ra đó”
giữa vườn Thơ huyễn hoặc cả ngôn từ
chưa tương phùng nên ôm gối tương tư
làm thân nến thắp sáng tình ấm mãi.
 

Anh thiên thần mang cầu vồng trở lại
nối quá khứ vào hiện tại đang mơ
đôi cánh gãy không sang được qua bờ
giữa mưa gió để cầu vồng tan biến .

“Em Vệ nữ ” hóa thân trong mộng huyễn
đêm lặng nhìn từng mảng tuyết hoa rơi
ru tương tư bằng con chữ giữa đời
để dấu ái từ xa dời gần lại.

Anh Thiên thần khoác khung tranh vẽ mãi
dáng kiêu sa từng nét đẹp vọng chờ
bầy con chữ chung quanh em dệt Thơ
như cộng hưởng phút thần tiên cõi thế.


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Mar 27, 2006 5:05 pm

Trở lại ngày xanh

Đêm hoang bóng Nguyệt thành thuyền mộng
mảnh khuyết, đầy khoang ngập dấu tình
đôi mái chèo vung trên ngọn sóng
mang Thơ về với giấc mơ xinh.
 
Trăng nép lưng trời vương bóng núi
soi hình xuống biển tạo nên đôi
với tay ừ nhỉ ! sao gần gũi
mà vớt trăm năm vẫn mộng thôi.

Đêm hoang lần vẽ bức tranh Thơ
ảo cảnh hình như vẫn bước chờ
con bướm đa tình đậu cánh lá
không dừng nơi có những cành hoa.

Em hỏi ta sao giấu Nguyệt cười?
không đâu ! Trăng vẫn dáng Tinh Khôi
vẫn còn hoang mộng đêm riêng biển
vẫn khoác lên mình áo lụa trôi .

Ví lỡ quên đời nợ cơm áo
đi tìm chút mộng thuở đầu xanh
hình như chỉ được trăm cảnh ảo
và đắng cay thêm trời sẳn dành


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Mar 24, 2006 2:30 pm

Vẫn khó rời

Nếu biết trong lòng lá , Nguyệt ngủ
gối đầu đưa mộng vào rừng Thu
thì anh gom nắng nơi cư ngụ
sưởi ấm cho em dẫu tuyết mù.
 
Để nơi phố biển chiều hong gió
em tắm trong Trăng giữa ngọc ngà
ví bẵng cửa trời đang mở ngõ
không ai lén được vào vườn hoa .

Giữa trời cánh én báo mùa xuân
thoáng dáng giai nhân bướm ngập ngừng
nụ nắng vươn dài trên cánh lá
môi em chạm đến nắng vừa ngưng .

Anh giấu trong Thơ tiếng Nguyệt cười
giấu hoài chút mộng giữa chơi vơi
bờ xa con sóng còn hờ hững
để biển đêm buồn đếm tiếng rơi

Nếu lần nào đó để Trăng lạc
lặn mất vì anh quá chén say
bải vắng một mình nghe biển hát
bên đời lao nhọc trắng đôi tay .

” Một kiếp áo cơm ” một kiếp đời
mộng về theo mộng giữa trùng khơi
còn Trăng, còn lá ,còn Thu cũ
con chữ hồn Thơ vẫn khó rời.


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Mar 23, 2006 7:44 pm

Con chữ đợi chờ

Hôm qua con chữ đợi chờ
áo cơm đã cuốn vần thơ xa đời
cố tìm một chút thảnh thơi
tội thân đến phải rã rời xác thân
đêm về lạc mộng khỏi Trăng
mặc cho cơn đói nhắc rằng quên cơm
ngày xưa theo phận gối rơm
ngày nay theo chủ thành Bờm dắt trâu
quên Thơ vì việc ngập đầu
thiếu con chữ nợ vì câu cần tiền
ước gì dứt hết trần duyên
bỏ quên cơm áo lên miền hoang mơ
neo thuyền Trăng tại bến chờ
cho Thu nối mộng vào Thơ tự tình

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Mar 23, 2006 6:11 pm

Xuân giữa Đông

Mấy buổi xuân về mang dáng Tuyết
vàng rơi con nắng trốn đâu rồi
để mây giăng lối che ngang Nguyệt
bóng núi thẩn thờ giữa đêm côi.
 
Phố biển Trăng ngà buông giữa Đông
bờ tương sương lãng đãng trôi giòng
nhẹ nâng bóng núi trên đầu sóng
để lỡ nên Trăng chìm đáy sông.

Anh cánh chim Di lạc cuối trời
chờ xuân khi đón tuyết đông rơi
vẫn mong được nắng vàng trên lối
cất tiếng gọi nhau dẫu khản lời.

Những đêm hoang lạnh lại say nhừ
rồi đổ cho rằng đời lỡ hư
cỡi sóng mang thuyền đi vớt mộng
không thành, có lẽ tại tương tư.

Mấy buổi xuân về vương lối mộng
giọt tương ra biển nhập thành giòng
nghiêng mình bóng núi dựa trên sóng
“Trăng giữa lòng Thơ” xuân giữa Đông.


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Mar 21, 2006 8:13 pm

Qua miền mơ hoang

Lần theo từng dấu chân xưa
nơi Trăng huyễn mộng như vừa vào Thu
thoảng nghe gió gọi lời ru
từ nơi triền núi sương mù về đây
Anh như chưa nếm đã say
giọt đong tình thấm quên ngày quên đêm
như trong hương ủ dịu êm
nồng nàn vị ngọt bên thềm xa xưa
để say ngã bóng núi mơ
mang Thu năm cũ đợi chờ vào xuân
Thuyền tương tư, đổ bến gần
cho câu lục bát gieo vần nối nhau
 
Em chờ xuân nở nụ đào
” nghe Thơ rót chữ chiêm bao tràn về
anh mang con nắng đam mê
sưởi tan nàng Tuyết lạnh tê cõi lòng
cho em hết trốn mùa đông
để anh được ngắm má hồng đang say
Từ đâu sóng biển dâng đầy
thuyền tương tư bị bủa vây ngập tràn”
Lần theo từng dấu mộng hoang
giật mình tỉnh giấc giữa màn mưa đêm
mộng bao giờ cũng êm đềm
và em trở giấc qua miền này chăng ????


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Mar 21, 2006 6:23 pm

Cho chút bâng khuâng

Trăng mộng cho lần thơ ngã xuống
bên lầu con chữ nhẹ nhàng rơi
ngỡ ngàng tay trắng vương sầu muộn
đọng lại quanh đây nửa mảnh đời.
 
Mảnh đời viễn xứ đêm say mộng
hồn ngớ ngẫn hồn bước thấp cao
năm tháng cưu mang lời biển sóng
chắt chiu từng chút nhớ về nhau.

Hôm qua bóng núi giữa lưng đồi
nghiêng dựa vào mây , mây vẫn trôi
lơ lững không cho hồn núi gởi
chút gì !!! về đậu bến tương thôi

Đêm lạc vầng Trăng nơi giáp biển
nằm nghe sóng hát vỗ bên bờ
hình như lời ngọc đâu đây quyện
chạm giấc mơ dài Thơ vẫn Thơ.

Như ta vẫn mãi đường trần bước
ươm mộng bên nhau ước mấy lần
nếu lỡ mùa xuân không đến được
em bên trời đó có bâng khuâng?


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Mar 20, 2006 7:58 pm

Gối đầu Thơ ngủ

“Ai đem tiềm thức đến rình
khi say ngất ngưỡng mang hình mỵ nhau ?”
giá đời chẳng có thương đau
mời nhau ngàn chén rượu đào tương bôi
giá đời chẳng có đơn côi
giữa đêm ai mộng được ngôi ái tình?
như là bóng núi lặng thinh
nhìn con sóng vỗ tỏ tình biển xa
cạn đi để thấm say ngà
để nghe biển hát điệu à ơi đêm
chân hoang rũ xuống cát mềm
lặng nghe nỗi nhớ ngập thềm xuân qua

Ai đem tiềm thức nhập hòa
cửa yêu thương lại chia ra đôi phần
nửa dành cho mộng dừng chân
nửa đem con chữ hóa thân tương chờ
Khách Thơ ơi hỡi khách Thơ !
một đời được mấy lần mơ tương phùng?
một đời được mấy thủy chung
nhọc nhằn chi mãi hãy cùng nhau say
rượu nồng cạn chén đêm nay
mặc cho tiềm thức ngõ ngoài đứng trông
thuyền Trăng nhẹ cánh buồm dong
gối đầu Thơ ngủ giữa vòng tay ngoan.

 

Huỳnh Vũ Hoàng TuấnFri Mar 17, 2006 6:04 pm

Cho Thơ tất cả

Đời trắng tay, ta tên nghèo kiết xác
hai mươi năm trôi giạt chỉ là không
lần ra đi ,không người tiễn, mùa đông
đáy hành trang nặng lòng, câu thương nhớ.
 
Đời trắng tay, nên bây giờ còn nợ
em cho vay, tình lỡ, nên khó đòi
ta mãi theo giòng xoáy cứ nổi trôi
nên cũng quên lâu rồi không trả được.

Còn chút gì ngoài vần thơ, mơ ước
đêm si Trăng, ngày gởi nắng tô hồng
nơi trời xa em có nhận hay không?
ta cũng mặc, làm tên ngông giữa chợ.

Chuyến đò ngang, chiều cuối Thu bến lỡ
nay biến Trăng thành thuyền chở giùm sầu
mang ra biển thả chìm xuống đáy sâu
nơi bóng núi ngã hoài không thể đến.

Đời trắng tay, ta xuôi giòng định mệnh
còn vần Thơ năm tháng nặng hành trang
ta dệt mãi, dù biết rằng mộng hoang
năm tháng đến, đời tàn như mùa lá.

Đời trắng tay, quen dần nơi xứ lạ
tiếng vọng đêm nghe giá buốt gọi về
giữ lại đây những con chữ say mê
đến khi mất gởi về Thơ tất cả.


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Mar 16, 2006 5:01 pm

Previous Older Entries