Chợt nghe buồn

Chợt nghe buồn
vì có người bỏ thành phố cũ
đi lang thang như chim Di tìm nơi trú ngụ
để mỗi mùa về day dứt nhớ phố phường
để mỗi mùa về quay lại với quê hương
nghe câu hát ngọt đưa bên bờ sông vắng .

” Chiều chiều ra đứng ngõ sau
nhìn về quê Mẹ ruột đau chín chiều ”
hoàng hôn bóng đỗ xiêu xiêu
bao năm đất khách nhớ nhiều Mẹ ơi !
nhà nghèo hái lá mồng tơi
nấu canh nêm muối ru đời con thơ
Ầu ơ ! lời hát ầu ơ !
một sương hai nắng Mẹ chờ con khôn
Gởi con đi một dặm đường
ruột đau như cắt nhưng thương phải đành
học khôn từ thuở đầu xanh
giờ con đã lớn , lìa cành lá rơi
Còn đâu dáng cũ Mẹ ơi !
mình con trơ trọi trên đời tha phương .

Chợt nghe buồn
ai nỡ đành bỏ thành phố cũ ……

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 29 tháng 7 năm 2004

Thơ thuận nghịch đọc

Thi hoạ người cùng viết để vui
bì sao chữ nghĩa ngược và xuôi
tháng năm lạ xứ xa chiều nhớ
ly biệt mang hờn tủi hận vùi

Vui để viết cùng người hoạ thi
xuôi và ngược nghĩa chữ sao bì
nhớ chiều xa xứ lạ năm tháng
vùi hận tủi hờn mang biệt ly ….

————————————–

Chiều hoang lạnh quạnh hiu
vắng em phố tiêu điều
điều gì như thiếu vắng
hiu hắt đến từng chiều .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 27 tháng 7 năm 2004

Tình bên bờ doi lở

Con sông cạn nước ròng chảy nhẹ
tâm tình này chả lẽ em không hay
từ ngày xa biệt đến nay
sông kia mãi lỡ cuốc cày anh bỏ quên .

Cây đa cũ cạnh đền lúc trước
anh vụng về khắc được đôi tim
bây giờ trở lại đi tìm
cây đa còn đó mà tim đâu rồi .

Nhà anh ở bờ doi bên lở
như chút tình duyên nợ đôi ta
tháng năm níu kéo xót xa
sông sâu lấn đất góc nhà ngã nghiêng .

Con rạch nhỏ giờ thành sông lớn
mang tâm tình ra tận biển khơi
như anh đã lỡ cuộc đời
theo giòng trôi mãi biết nơi nào dừng .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 26 tháng 7 năm 2004

Còn ai đổi công

Lúa đang trỗ nên qua phải đợi
chờ cho xong mùa tới ra giêng
ai ngờ bậu bỏ đi liền
để qua gánh cả muộn phiền vào thân

Đường đê nhỏ mấy lần trượt ngã
cũng vì ai cuối hạ theo chồng
Nàng hương vừa trỗ đòng đòng
câu hò ai hát cho lòng quặn đau .

Hò ơ ! …….
“Ví dầu nhà dột cột xiêu
muốn đi cưới vợ sợ nhiều miệng ăn ”
biết xưa cấy lúa ba trăng
không cần phải đợi hò ơ …
không cần phải đợi ra giêng mới cưới nàng .

Lúa tuy trỗ hạt vàng sắp gặt
bậu đi rồi ai cắt đổi công
thẩn thờ ra đứng bờ giòng
nhìn sang thuyền cưới bên sông mà buồn

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 26 tháng 7 năm 2004

Một điều ước

Vườn thơ cũ cỏ hoang đầy lối nhỏ
con nhện sầu giăng nhẹ mấy cung tơ
người ra đi kẻ ở lại đợi chờ
dấu chân in bên bờ xưa cát trắng .

Bờ mi em có chợt buồn vương nặng
giọt nhẹ lăn trong nắng buổi trưa hè
tuy vô tình hay cho kẻ khác nghe
lời thổn thức một lần anh muốn có .

Suối tóc mơ chiều nào – còn lộng gió
nắng đùa vai buông nhẹ đến sau lưng
xưa bờ ấy anh ước được một lần
nay có lẽ tóc thề đã cắt ngắn .

Vườn thơ cũ hoang tàn trong im vắng
chữ dỗi hờn em cũng lấy đi luôn
lầu cát đỗ Dã Tràng mãi thấm buồn
cứ xe cát cả đời không xây được .

Công chúa ơi ! còn chăng một điều ước ….

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 26 tháng 7 năm 2004

Ra vườn

Ra vườn hái lá chanh non
trộn chung vào gỏi vị còn cay cay
người đi tui đếm tháng ngày
chiếc xuồng không lái nên quay vòng vòng .
” Ai đem con sáo sang sông ”
thân tui lẻ bạn mà lòng thêm đau .
Khai mương là để trồng trầu
buồng cau đã chín người đâu hỡi người .

Ra vườn hái lá trầu tươi
đem ra chợ bán cho người cưới xin
riêng tui như cánh lục bình
trôi theo con nước một mình một thân
làng trên xóm dưới xa gần
nước ròng nước lớn dừng chân nơi nào
để rồi vướng lại cầu ao
nhà ai đám cưới lòng đau quặn lòng .

Người ta giờ đã theo chồng
như con chim sáo xổ lồng bay xa
lá chanh hái chậm bị già
đem vào trộn gỏi vị ra đắng nhiều
Niềm thương còn được bao nhiêu
trầu vàng thiếu nước tiêu đìu xác xơ .
còn gì đâu nữa đợi chờ
uổng công chăm bón để giờ trắng tay .

Ra vườn nhổ gốc trầu cay
đốn cây chanh bỏ lấp dài mương cau
cho ai vui với sang giàu
cho tui quên được thương đau trong lòng
“Ai đem con sáo sang sông ”
và ai cũng đã theo chồng đi xa
cây chanh đốn bỏ hết già
vườn trầu đã lấp mương qua không còn .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 23 tháng 7 năm 2004

Không gỡ được

Em đã bỏ vần thơ vào hoang vắng
trái mơ vàng héo rụng rớt đầy sân
lời chưa ngõ đã mất dịp đến gần
tình sớm cạn khi giữa giòng trôi nổi .

Anh trở lại đời thường cùng sớm tối
nợ áo cơm hành khổ nơi xứ người
chiều lặng lẽ nghe vọng xa tiếng cười
của một thuở từng ngày ta hò hẹn .

Nối đường mây mà hình như len lén
bắt nhịp cầu lại ngỡ phép chưa xin
câu thưa gởi lúc làm tội cho mình
đành vâng ạ hay lặng thinh để lảnh .

Em đã bỏ vần thơ cho đông lạnh
những nồng nàn ngày ấy tan chìm mau
tờ giấy trắng vò mãi đến nát nhàu
từng chữ một rơi đầy trên nỗi nhớ .

Anh trở lại nối hoài sợi dây lỡ
tìm cho mình chút nắng ấm mùa xuân
nhưng càng nối sợi dây càng xa dần
và tơ rối , rối tung không gỡ được .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 23 tháng 7 năm 2004

Đem ra giữa chợ

Trái đủng đỉnh từng chùm xanh biếc
nhà người ta đèn kết rượu nồng
bây giờ mùa cưới đầu đông
riêng anh đơn lẻ mà lòng quặn đau .

Vườn trầu đã đậm màu tươi thắm
em đi rồi lời nhắn cũng không
mấy lần lúa trổ đòng đòng
anh chờ anh đợi hoài mong em dzìa .

Anh đã hái cau kia mấy lượt
cùng trầu xanh lá mượt hàng năm
chợ xa anh bán, hỏi thăm
có ai biết được chỉ giùm em tui .

Hò ơ ….
” Tưởng sông sâu anh nối sợi dây dài,
ai dè giếng cạn hò ….ơ ….
ai dè giếng cạn anh tiếc hoài cọng dây .”
vì em anh gánh trầu này
đem ra giữa chợ hò ơ ….
đem ra giữa chợ cho dạn dày nắng mưa ”

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 21 tháng 7 năm 2004

Tóc xoà gió bay

Mình Đây Đó đã quen thuở trước
nay trở về Đó thuộc về ai
cầu tre nhịp giữa phân hai
vì không tay vịn tiếc hoài tơ duyên .

Chân Đây đã lấm phèn khó đổi
nói làm chi lời nói đắng cay
làng quê đồng ruộng cấy cày
sao Đây quên được những ngày bên nhau .

Nơi xứ lạ mưa gào gió bấc
Đây tìm về tình thật ngày xưa
ai ngờ trời nắng đỗ mưa
đẩy cho em Đó mới vừa sang ngang .

Con nước lớn qua làng năm cũ
Đó đi rồi buông phụ lời thề
“Mười năm xa biệt đường về
nay quay trở lại não nề chiếc thân .”

Nhà Đây Đó tuy gần khó ghé
chỉ ngại lo con trẻ ,chồng già
mười năm lỡ một kiếp hoa
tay bồng tay bế tóc xoà gió bay .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 21 tháng 7 năm 2004

Nơi này tháng bảy không mưa
vàng chân cỏ úa đong đưa gió lùa
đổi màu tóc gãy ngọn thưa
bao lâu rồi cũng thiếu thừa tháng năm
Chân hoang lẻ bước thăng trầm
cánh diều giờ đã xa xăm nghìn trùng
Tím loang sông nước lục bình
nổi trôi vẫn có chút tình quê hương
bến xưa quá bước ven đường
chờ mưa nhỏ giọt để vương chân sầu
Chiều quê hứng hạt mưa ngâu
nhìn bong bóng vỡ bên cầu ngẫn ngơ
Nơi này tháng bảy đợi chờ
mang con nắng cũ bơ vơ trở về
đổi màu tóc , hết say mê
chỉ còn giữ được chút tình quê trong lòng

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 21 tháng 7 năm 2004

Previous Older Entries