Bài T.H. 106 ( Vẫn nhớ những điều không nên nhớ)

 

 

” Thế nhân mạc oán tài tình lụy “*
suốt đời dài đeo khổ chỉ vì yêu
bóng tường vôi ngày cũ đổ liêu xiêu
giờ bạc tóc nỗi nhớ nhiều hơn thế nữa

Tương tư hoàng diệp lạc
bạch lộ thấp thanh đài **
bao lâu rồi sao mãi đếm tháng năm dài
để vẫn nhớ những điều không nên nhớ

chữ dấu ái một lần mang nặng nợ
Ngày tàn phai khi duyên lỡ vẫn xoay vòng
trán nhăn nét cũ chất chồng
ai se chi sợi chỉ hồng năm xưa
để giờ chỉ đứt hương thừa

* Mượn trong bài Hát Nói ” Tài Tình” của Nguyễn Công Trứ
” Người đời không ai nỡ trách kẻ lụy vì tình ”
** Trích trong bài Ký Viễn của Lý Bạch
” Nhớ nhung lá vàng đã rụng hết
Sương trắng làm ướt rêu xanh ”

30 tháng 5 năm 2018
Huỳnh Vũ Hòang Tuấn

Trung Thu tản mạn

Trung Thu lại nữa thêm lần qua
xứ lạ cũng mừng để gọi là …
hộp bánh bày mâm , ngồi ngán ngẫm
chung trà dọn rót , đứng thừ ra
vầng trăng lơ lững vẫn tròn đọng
đèn lộng vây quanh dư sáng lòa
ngọn gió từ đâu mang xác lá
nhẹ đưa nỗi nhớ về quê xa .

Ngày 30 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Thân nhờ gởi

Em trong (tơ vỏ) bọc bên ngoài
từ bé đã mang nhiều tiếng tai
muốn trốn chim Quyên đời chẳng đặng
đành theo cá chậu sống quen hoài
khi xanh hờ hững không người ngó
lúc đỏ nhởn nhơ lắm kẻ say
thân yếu em nương nhờ để bám
rũi may cũng chỉ một lần này

Ngày 1 tháng 10 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Giữ mãi cho em

Cám ơn em một lần cho anh biết
đời sông hồ có lúc phải dừng chân
nhưng em ơi ! cái với tay không gần
bóng hạnh phúc từ lâu rồi chưa đến.

Lần vào sâu tim chảy ngược dòng thương mến
lời bên ngoài tắt nghẹn khó nói ra
chưa ngõ yêu đã đau nhớ xót xa
thì có lẽ anh suốt đời phải chịu.

Em tôi ơi ! biết nói sao cho em hiểu
lầu mộng vàng chỉ có ở trong mơ
như con Dã Tràng xe cát đợi chờ
gục chết vẫn chưa tìm ra điều nó muốn .

Anh chìm sâu trong tình em đến muộn
nên biết mình cần phải giữ điều gì
thà im lặng để khỏi nói từ ly
không cho em mà cho chung hai đứa .

(Còn riêng anh mãi giữ bao lời đã hứa )

Ngày 4 tháng 10 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Giòng lệ thương ru em

Tiếc thương dâng lên khơi
em đã bỏ cuộc đời
cánh hoa vùi xuống huyệt
nấm đất phủ chơi vơi .

Trời sầu nhỏ lệ thương
mưa giăng ngập phố phường
đứa bé quàng tang trắng
ngơ ngác cầm bình hương .

Ra đi em có nhớ
giữa hạ cánh hoa gòn
có lần em đã ngỡ
màu đỏ trái tim son .

Máu tim vừa ngừng chảy
em vĩnh viễn ngủ yên
bao yêu thương để lại
cõi đời ô trược phiền .

Giòng lệ thương ru em
đi về nơi cát bụi
giòng lệ tiếc cho em
cuộc đời sao ngắn ngũi .

Ngủ yên em tôi ơi !
để từ đây cuộc đời
mỗi lần hoa gòn nở
lệ tiếc thương không vơi .

(Viết cho Trang, người em gái vắn số)

Ngày 23 tháng 8 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Dã Tràng dưới trăng



Trăng Thu soi bóng Dã Tràng
lần trong cơn mộng ngỡ ngàng dấu chân
lâu đài trên Cát buâng khuâng
để hoang phế đến giết dần câu thơ
Buồn trông con sóng đợi chờ
xin đi về mãi hoang sơ thuở nào
ngỡ như trọn giấc chiêm bao
tình đầu – tình cuối rơi vào trăm năm
Trăng Thu sáng, chiếu đêm rằm
soi nghiêng bóng đỗ Dã Tràng mơ hoang
lầu xây sóng cuốn phũ phàng
tình tơ nhện rối dỡ dang mất rồi

Ngày 27 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Có phải em – Mùa Thu

Có phải em mùa Thu xưa trở lại
dáng dỗi hờn mang giọt nắng đi hoang
cho hơi lạnh se lòng anh tê tái
chiều một mình dẫm nhẹ lá khô vàng .

Anh cứ đếm câu trả lời sai mãi
là mười năm , hai mươi mấy không chừng
tên học trò rớt nhiều lần bài tình ái
để bây giờ nơi xứ lạ dững dưng .

Có em phải mùa Thu xưa vừa đến
đôi mắt sầu khép nhẹ bờ mi cong
anh đưa tay đón giọt nồng trìu mến
giữ thật lâu cho ấm lại cõi lòng .

Anh những ước một lần theo Thu bước lạc
bỏ quên đời ngàn ảo cảnh vây quanh
cung đàn yêu vì ta dạo khúc nhạc
một lần thôi dù có chết cũng đành .

Ngày 20 tháng 8 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Chiều Thu chiếc lá than ôi



Chiều Thu con Nhện giăng tơ
mang luôn sợi nhớ vào chờ mối đưa
bỗng đâu trời đổ cơn mưa
màng đang dệt nửa rách tưa tan tành
Chạy đôn chạy đáo lanh quanh
dệt thêm mối nữa để dành lần sau
mong trời nắng, sớm ửng màu
cho con Nhện nối sợi vào tơ căng
Ví dầu lưới đã bủa giăng
chỉ chờ sa bẩy là ăn thịt liền
Chiều Thu chiếc lá lụy phiền
rụng đâu không rụng , rụng xuyên qua mành
nỡ nào trời hỡi ! ghét ganh
thêm lần gãy nữa cam đành phận côi
Chiều Thu chiếc lá than ôi !

Ngày 13 tháng 10 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Bên lầu mơ chết rũ

Con Dã Tràng đã muôn đời cùng sóng nước
có gì không? hay chỉ được thương đau
vết chân xưa theo biển sóng dâng trào
đã bao lần cùng lầu cát trả mộng.

Trở về thôi với đời thường cuộc sống
với áo cơm hành năm tháng thân côi
từ lần đau khi tình chớm lên ngôi
anh đã biết cái với tay không thật.

Hơn nửa đời đuổi hoài bóng hạnh phúc
căn nhà tranh cùng hai trái tim vàng
anh vẽ ra để trốn tránh phũ phàng
và cho mình chút gì tia hy vọng.

Em yêu ơi ! Nếu lần đầu mơ mộng
không ngại ngần anh kéo cả em theo
như ca dao cùng vượt suối băng đèo
nhưng không thật…và anh nhiều vấp ngã.

Thêm lần yêu – chỉ xin riêng anh đày đọa
em ngọc ngà hãy giữ mãi nét trinh nguyên
đời mai sau sẽ chẳng vướng muộn phiền
khi em thoáng nhớ chút gì về ngày cũ.

Có con Dã Tràng bên lầu mơ chết rũ
giữ cho em và mãi mãi vì em…..

Ngày 5 tháng 10 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Thu lại qua

Anh đã chờ Thu nửa cuộc đời
vàng sân lá rụng – mãi xa khơi
cành hoa Hồng phấn nụ đang trổ
màu thắm máu tim đau xót rơi .

Dấu đời khôn xoá buổi Thu sang
anh muốn đốn cây – chận lá vàng
nhưng lá vẫn rơi từ chốn khác
gió mang xác lá trở về ngang .

Để sầu ngơ ngẩn vương đọng sầu
Thu hỡi ! bây giời em ở đâu ?
con nắng hanh vàng chiều đáp nhẹ
( bóng ai vừa mới bước qua cầu ) .

Năm tháng trôi dần ta đã xa
mỗi mùa lá rụng – tuổi thêm già
không hay mình lỡ nhiều năm tháng
chỉ nhớ Thu tàn – Thu lại qua .

Ngày 20 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Previous Older Entries