Bài T.H. thứ 105 ( Buông bỏ vấn vương )

 

” Ta về buông bỏ vấn vương
Lần tay niệm chữ Vô Thường tâm an
“Khi con tim đứng trên lý trí
dù quỳ bên Phật đài vẫn suy nghĩ buâng quơ
ta còn gì, những yêu dấu, mong chờ ?
hay giọt nước mắt cạn khô từ thuở trước
Phố xá đường mưa tràn sũng nước
con tim vết máu rỉ thêm dòng

bao nhiêu năm đã lỡ phải ngăn lòng
sao trước mặt lại không ngăn thêm bước nữa

lý trí muốn an bình nhưng con tim hoài chọn lựa
nên bây giờ đành đứng giữa đường đi
tuổi đời bạc phết mê si
duyên xưa níu lại được gì cho nhau
buông tay sẽ bớt khổ đau

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Nov 03, 2017 10:36 am

Bài T.H. 104 ( Nụ cười thiên thu)

” Nụ cười em cõi thiên thu

Long lanh ánh mắt giam tù đời nhau ” *

Anh từ trong cõi hư hao
gọi Thu trở lại lòng đau đớn lòngBuông tay rồi, như chiếc lá
đường đông xe bóng ngã dáng xanh xao
em xa xôi có biết – chỉ lời chào
đã nghẹn cổ với niềm đau khó tả

Nửa kiếp vương mang ghi tạc dạ
trăm năm đọng lại dấu tình si
theo thời gian – hỏi – trăn trở để mà chi
cố níu kéo đeo ghì rồi cũng mất

màu tóc muối pha sương bên giọt mật
ta còn gì ngoài sự thật vòng quanh
Nụ cười em hãy để dành
mai sau gặp lại cho anh ấm lòng
xa xôi mới biết đợi mong

* Mượn của anh Khiếu Long

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Sep 28, 2017 3:40 pm

Xin đời cho Ta điên

Xin đời cho Ta điên

Điên rồi ta điên
cuộc sống nhân gian đầy những muộn phiền
Xin đời cho điên
khi cuộc sống nhân gian lừa dối vì tiền
xin điên, cho Ta quên thấy
xin điên, cho Ta không biết mình
cho ta không còn nữa
giữa đời đau thương .

Yêu rồi để chi
yêu mãi mãi cũng không còn được gì
xin người quên đi
cho dẫu nhớ thương nhau còn được gì nào
Xin quên, thôi quên đi nhé
xin quên, ta chôn sâu mối tình
cho dù yêu nhau mãi
có còn chi đâu .

Đời hỡi ! Ta còn chi đâu
Buồn nhớ ! một đời đau sầu
và đấy ! tình ta buồn mãi
tình như mây bay , bay về phương nao .

Người hỡi ! xin người hãy quên
đời hỡi ! xin đời cho điên
và sẽ không còn gì nữa
đời ta đã điên ,điên từ trong mơ .

Sống thừa để chi
sống với nhân gian sống để làm gì
xin đời ta yên
ta sống với thân ta sống với muộn phiền
ta xa , xa tình yêu đó
ta đi , đi cho quên hết người
và không còn ai nữa
giữa đời của ta .

**Ước mong được làm nhạc sĩ đế phổ nhạc bài thơ này đã tan từ lâu .

Ngày 1 tháng 11 năm 1981
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Thêm lần mơ của đá

Thêm lần mơ của đá

Có một lần – một lần nữa mơ xa
đêm nghe tiếng à ơi từ con sóng
đá chợt hỏi: bao lâu rồi dệt mộng ?
bao lâu rồi niềm nhớ đến dâng tràn .

Như nỗi buồn giống từng vết dầu loang
theo sóng nước lan xa – rồi bất trị

con Dã tràng cũng một lần đã nghĩ
ngọn ân tình là đỉnh của lầu mơ
nên cố xây trong tin tưởng dại khờ
để gục chết khi sóng cuốn lầu đi mất .

Anh hoá thân màng sầu là sự thật
“ngàn năn chờ không thấy bước chân qua”
khi nỗi đau có lúc chợt vỡ oà
vần thơ bỗng gãy đôi từ buổi đó

Có một lần thêm một lần mơ nữa
Em vô tình nhưng đá vẫn hoài trông .

Ngày 3 tháng 2 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Tại ai ?

 Từ buổi đầu em bảo ” bạn bình thường ”
quen trên net tình thương là giấc ảo
như cuộc đời sóng cuộn đầy giông bảo
em chỉ muốn trao đổi vài vần thơ .

Anh cũng bảo : ai cấm được mộng mơ
nên lầu cát con Dã tràng xây mãi
khi sóng tràn không còn gì sót lại
sỏi đá buồn từ đó hoá thẩn thờ .

Em Nữ chúa nên không biết đợi chờ
không xót thương tên tội tù lỡ kiếp
bản đàn tình đã một lần lỗi nhịp
thêm lần nữa đi tiếp hết đời chăng ?

Anh Trương Chi mơ người đẹp cung vàng
ôm mộng ước hoá thành viên ngọc qúy
khối tình cho là cả đời chung thủy
chỉ tan chìm theo nước mắt em thôi .

Từ buổi đầu đã phân định thế rồi
nên em mãi ngự trên ngôi Nữ chúa
với thần dân đâu cần giữ lời hứa
Tử hình rồi phán tội nữa – có sao ?

Con Dã tràng tiếc lầu cát đổ nhào
cố giữ lại nên thương đau thêm nữa

Ngày 29 tháng 1 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Mộng hóa thơ

Em hỏi tháng năm – mộng lỡ chưa ?
xuân về xứ lạ – nửa đời thừa
bờ nam con sáo thương tình cũ
biển bắc chim Di nhớ mộng xưa
giọt nắng hanh vàng vẫn giọt nắng
cơn mưa đáp nhẹ cũng là mưa
trả lời câu hỏi bao năm nữa
Mộng cũ bây giờ đã hoá Thơ

Ngày 16 tháng 1 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Lâu rồi vẫn nợ

“Mười mấy năm, mấy ngàn đêm trăn trở” **
rượu say nhiều nỗi nhớ cứ nhân lên
lần trang giấy chữ nhòa cả nét tên
giọt mặn đắng rơi trên tình thư cũ .

Một lần yêu là một đời nhận đủ
trái mộng sầu tự nhủ riêng mình sao ?
cổng thiên đàng chỉ có một lối vào
nhưng địa ngục thương đau thì trăm lối .

Mười mấy năm , mấy ngàn đêm sám hối
em ngôi cao , anh tội lỗi ngập hồn
tình thánh thiện đâu nỡ đào huyệt chôn
nên xót xa vẫn luôn theo mãi mãi .

Trái cấm xưa anh lỡ tay đã hái
thì làm sao trả lại được cho nguyên
bởi thế nên hai đứa vướng muộn phiền
mỗi lần xuân là thêm một lần nhớ .

Mười mấy năm , mấy ngàn đêm còn nợ ….

** Mượn của LLST

Ngày 21 tháng 1 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Lắng lòng theo tiếng chuông ngân


 Mười mấy năm trái sầu xưa không héo
vẫn theo anh trên khắp nẻo – xứ người
chiều nay nhớ cố tìm lại nụ cười
bóng áo xanh ngỡ là em ngày cũ .

Mùa xuân qua xô gió đông cành rũ
con chim Di lạc lỏng giữa giòng đời
nắng có ấm nhưng chốn cũ …trùng khơi
để năm tháng thốt mãi lời đau gọi .

Trước tượng đài lâm râm câu sám hối
trả cho anh những tội lỗi đã mang
ân tình xưa từ đâu lại phũ phàng
cho anh gục trong miên man niềm nhớ .

Rừng chiều nay lặng yên nghe chuông đổ
và lòng anh được thức tỉnh – ấm hơn
cơn gió lạnh trên đỉnh của Kim Sơn
chỉ có thể thấm bên ngoài lớp áo .

Mười mấy năm sang ngang rồi chim sáo
anh vẫn còn hái sầu mộng một mình
và hôm nay trở về lại với bóng hình
anh thanh thản theo từng hồi chuông vọng

Ngày 26 tháng 1 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Lại thêm một lần say

 Mấy câu thơ dệt chẳng cho ai
vết thấm mực loang than vắn dài
con Quốc kêu buồn vì nhớ bạn
chim Di lạc cánh đếm thương hoài
vần thơ gẫy vụn theo thương nhớ
nét chữ cong queo với đoạ đày
Em có hay chăng nơi đất lạ
xuân về anh lại thêm lần say .

Ngày 26 tháng 1 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Em và viên đá đợi

 Em có mặt trong trăm ngàn lần góp nhặt
chiều đi qua con nắng vô tình rơi
bụi thời gian vương đầy nơi đáy mắt
cũng như lần bỏ rơi lại cuối đời .

Anh viên đá dẫu bên đường vẫn đợi
dấu chân xưa có lúc sẽ quay về
trong tình trường hụt hẫng tầm tay với
nên con tim vết ngọt đâm – tái tê .

Em gót ngọc trong cung vàng rực rỡ
đời điễm trang bằng hạnh phúc ngôi cao
như Nữ hoàng không một lần để nhớ
bỏ bên đời một kẻ thấm thương đau .

Anh hạt cát từ vỡ vụn của đá
mặc cho giòng sông nhỏ cuốn đi xa
tương tư sầu lang thang nơi xứ lạ
chờ một lần dấu chân cũ bước qua .

Em vẫn cứ vô tình xa rời mãi
chiều bên phố như kẻ lạ không quen
anh viên đá có con tim đau tê tái
ôm ngàn năm hình bóng cũ không quên .

Ngày 4 tháng 2 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Previous Older Entries