Tan dần bao niềm nhớ
với thân vòng tạm bợ
Sen ro-bot hết pin
vẫn kéo cày giữa chợ
khuất phục nhiều đám giặc cỏ dưới chân mình
mở miệng ra lời vang vang tựa sấm
xá gì đâu cái chuyện phải cầm binh
trái tim đau đành xa lánh thân tình
là nắm ruột cắt lìa nào đâu dễ
giữa giòng đời nước mắt ngược dối mình
Ta thất trận nên trở thành nô lệ
từ mờ sương phải gồng gánh đọa đày
mặt đối mặt sợ xanh như cúng tế
cứ lặng im đúng sai chẳng dám tỏa bày
Ta thất trận nên chịu bao cùm xích
mắc oan khiên nối theo tháng năm dài
kẻ thắng trận mĩm cười là vô địch
quên nghich lý đời , quên chữ thiện tai
Khi hết Pin Sen ro-bot lăn đùng ra chết
bỏ hình hài cho cát bụi vô tình
còn linh hồn xin xuống tận cùng địa ngục
vì nơi đó không còn những nhục vinh
Ta thất trận bị đoạ đày nên chết
chẳng vì đâu ? chỉ là kiếp đời thường
men chiến thắng nếu Người còn say được
thì trăm năm cũng thoáng tựa như sương
Hết rồi thời cung kiếm
da ngựa bọc lấy thân
lời yêu thương cần kiệm
xuống mộ lạnh có cần ?
** Viết giùm cho 1 người