Bài thơ mùa đông thứ 15

Chừng như mất lá vàng , mùa Thu ,nắng
Ta lang thang đếm bước trên đường dài
trước mặt đời không còn lối rẽ hai
mười lăm năm thoáng qua như giấc ngủ .

Ta vào đông làm Thiên thần tự thú
mất cánh bay không giữ được màu xanh
trong tim côi nhân ảnh cũ vẫn dành
Vẫn trở về như Thu sang đông giá .

Mười lăm năm chân hoang trên xứ lạ
Ta gom thơ , đốt lá sưởi từng đông
chút khói cay cùng chất đắng rượu nồng
đã nhắc nhớ ta về ngày xưa ấy .

Ngày 21 tháng 11 năm 2001
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Chim bói cá và hồ Thu (7)

Nhìn vạt nắng chân mây vướng lại
người xa rồi noí mãi cũng xa
xưa chim Bói cá thật thà
nay sao chim nói lời ra đắng lòng .

Con đê vỡ chứ lòng không vỡ
chim xa hồ để nhớ – hồ khô
Lời như từ đáy hoang mồ
đêm hoang ẩn hiện – hư vô – trách hoài .

Ai giết chết liêu trai tình mộng
Ai nuôi hoài lẽ sống cho duyên
Hồ than thở, rước muộn phiền
Chim trong lầu ngọc hưởng riêng một mình .

Đã hạnh phúc – lặng thinh-đừng noí
chữ duyên kia nỡ chối bỏ đi
bên bờ lau sậy thầm thì
Hồ ơi có biết chuyện gì hay không ?

CMVP251101

Ngày 25 tháng 11 năm 2001
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn 

Hững hờ




Hững hờ em tặng trái sầu
để rồi quay bước qua cầu sang ngang
Ta đi góp lá Thu vàng
gom đầy kỷ niệm vương mang một thời
Nhện tơ trăm mối rã rời
lá Thu rụng mãi tả tơi giao mùa
Nhóm lên chút lửa ấm thừa
mưa đông đã kín hương xưa đã nhoà .
Thẫn thờ ta với thân ta
khép mi một thoáng xót xa bỗng đầy
còn gì ta chúc em đây
tuyết giăng mất lối trăng mây trở về
Hững hờ qua bến say mê
lả lơi em cắt tóc thề buông xuôi
Ta nghe nỗi nhớ khôn nguôi
theo từng sợi tóc rụng rơi xuống đời .

Ngày 30 tháng 11 năm 1992
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Có một lần thôi

Có một chút tình để vấn vương
vàng Thu lá úa rụng bên đường
Thơ sầu ai dệt trong mơ mộng
để giọt buồn rơi khắp phố phường .

Có một tình yêu đã lỡ làng
lời chưa kịp ngỏ em sang ngang
cơn mưa thu đến làm môi mặn
vị đắng dâng lên lỡ ngập tràn .

Có một người em tuổi mộng sầu
vần thơ buồn dệt gởi về đâu ???
tương tư tôi nhớ – Em hờ hững
giết chết lòng tôi – ngọt vết dao .

Có một lần thôi – lần nữa thôi
Từ Thu em cũng ra đi rồi
bóng câu đã vụt qua ô cửa
tôi trở về thôi – Tôi với tôi .

Ngày 14 tháng 11 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Vết cắt

Anh lặng im biến mình thành gỗ đá
tình trăm năm sao tính toán từng đồng
cả cuộc đời đã cho em tất cả
giữ lại gì ngoài cái túi trống không !

Anh muốn sống như từ xưa xây mộng
dệt vần thơ – lãng mạn đêm trăng về
nhưng từ em – anh bỏ cả đam mê
để ngớ ngẫn với trăm ngàn thất vọng .

Mười mấy năm em thay hình nhiều lắm
từ ngây thơ đến ích kỷ chỉ một bờ
mộng thi sĩ đã theo em chìm ngấm
dìm chết dần linh hồn kẻ ngu ngơ .

Một vết cắt theo sau vết cắt nữa
xẻ thành trăm mảnh vỡ linh hồn ra
lòng tự trọng bị thối thiu mục rữa
còn lại gì ngoài hai chữ xót xa .

Một vết cắt theo sau dòng máu chảy
từ buồng tim niềm tin đã cạn dần
chừng như thắng – em quay nhìn không thấy
khi chút tiền che lấp mất nghĩa nhân .

Anh lặng im để biết mình không nói
như lời kinh tự nhắc ở trong lòng
trách nhiệm còn đừng bao giờ nông nỗi
trốn chạy bây giờ có đúng hay không ???

Tặng cho người mơ làm thi sĩ ngày xưa ,
nay đã bị ràng buộc trong xót xa .

Ngày 18 tháng 11 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Đang chờ đêm lên

Ước gì ? tuyết trắng đỉnh đồi
mây ngang tầm với , Trăng bồi hồi trông
đưa tay đón lạnh vào lòng
mới hay năm nữa ,mùa đông trở về
tuổi nào còn đón đam mê?
mà nay tuổi đón não nề chiếc thân
tuổi nào mơ, đã chẳng gần?
để trăm nhánh rã xoay dần thời gian

Ước gì ? giữa gió lạnh tràn
nụ môi tươi thắm rộn vang tiếng cười
em từ vùng nhớ xa khơi
mang về chút nắng sưởi đời lạnh đông
hương yêu ủ cánh phượng hồng
khi chiều xõa tóc trên giòng sông mây
cho tương tư kịp về đây
cho đêm nối được với ngày vào thơ

Ước gì ? trước cửa ngõ mơ
tịnh yên trăng trải bên bờ sông tương
theo đêm hóa mộng bình thường
nàng thơ khoe dáng soi gương xuống trần
để trong ao ước thật gần
khách say có được thêm lần say thơ
mượt mà óng ả sợi tơ
làn mây quyến rũ qua bờ tương tư

Ước gì ? lại nữa hình như
trong khuôn Nguyệt sáng có từ bao năm
địa đàng khoe dáng đêm thầm
trên khung đã vẽ xa xăm giấu buồn
những điều ao ước bình thường
mà sao hai ngã sông tương vẫn chờ
có gì ngăn lại giấc mơ?
hình như ngày nắng đang chờ đêm lên

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Nov 30, 2006 11:53 am

Chim Vành Khuyên lẻ bạn

 

Chim Vành Khuyên vừa lạc đời lẻ bạn
tiếng kêu thương thảm đến trời xanh
” Nếu không phải là anh?”
thì những giọt nước mắt không rơi tràn mãi

Anh ra đi cả khung trời ở lại
đổi màu sầu trong thống thiết đoạn trường
hai con nhỏ giờ thiếu mất niềm thương
ngơ ngẩn giữa giòng đời khi tuổi nhỏ .

Chim Vành Khuyên vừa lạc đời mưa gió
“nghĩ cuộc đời còn lại chi ”
muốn hóa thành tro bụi buổi anh đi
nhưng hai trẻ vẫn con đang thơ dại.

Ta cùng ước trên bước đường bên nhau mãi
” sao số phận khắc nghiệt như đã an bài ”
anh ra đi , em còn lại chuổi tháng ngày
tiếng cười chỉ vu vơ không còn nữa

Chim Vành Khuyên không trách anh thất hứa
nhưng còn một mình ở bến đời long đong
trăm niềm thương sẽ nén lại trong lòng
giành tất cả cho hai con còn nhỏ dại …

** Nguyện cầu hương hồn người ra đi sớm về chốn bình yên

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Nov 29, 2006 12:41 pm

Đời lỡ rơi trên nhánh sầu

 

Đời lỡ trôi trên nhánh sông sầu nặng
thời khắc tình trĩu nhánh lá buồn dâng
gió đầu đông cuốn cái lạnh đến gần
mang tiếc nuối những ngày vàng nắng hạ .

Như lục bình không hướng đời mệt lả
vẫn bồng bềnh giữa đôi bờ nhớ thương
rồi uốn theo từ đầu ngọn sông tương
chảy ra tận biển khơi chờ sóng đẩy.

Trong sâu lắng nghe tâm tình tràn dậy
hớp từng hơi sương , từng ngụm thở dài
từng giọt đọng lấp lánh dưới nắng mai
mà thời khắc là những gì quá nghiệt ngả.

Đời lỡ say nên xứ người mãi lạ
có cái tên gọi mãi vẫn trật vần
đôi vai còn gánh đủ cả trầm luân
chân đã mềm giữa vùng khô đá cứng.

Thời khắc là những chuổi dài chịu đựng
mảnh hồn buồn lập lại chuyện xa xưa
gom xác lá vào góc nhớ cho vừa
rồi nhen lửa đốt dần từng kỷ niệm.

Đời lỡ qua nên dấu đời chết lịm
mùa Ngâu tàn tuyết trắng đỉnh đồi xa
có lẽ riêng nỗi buồn ta với ta
khoác chiếc áo đông đi hết đoạn đời còn lại

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Nov 28, 2006 5:02 pm

Dòng thơ con chữ

Dòng thơ con chữ huyễn lời
ru cơn mộng nhớ bên đời tương tư
đợi nhau đã bạc màu Thu
từ mùa hạ nắng đến mù sương giăng
từ đêm còn ngập bóng trăng
đến đông cung Quảng dáng Hằng mờ xa
để rồi tương nhớ nhập hòa
biến thành con chữ , biến xa thành gần
Đợi nhau bóng núi xuống chân
bước nhè nhẹ sợ vỡ lần dấu xưa
dấu in trên cát nhòa mưa
dấu không còn đậm sóng đưa mất rồi
đợi nhau bóng xuống chân đồi
nghe lời biển hát giữa trời tương tư
để khi điệp khúc hình như
cuốn vòng theo những huyễn từ vào mơ
Dòng thơ con chữ vẫn thơ
chờ nhau ta vẫn đợi chờ nhau thôi

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Nov 27, 2006 11:27 am

Cầu cho em được những bình yên ***

 

Thầy lỡ đọc những giòng tâm sự của em
những giòng chữ làm mờ ngang mắt sớm
từ nồi canh , con cá , đôi đủa , cái chén…
từ góc đường , ly cà phê , công viên.

Những giòng chữ chấp nhận dài triền miên
của một thực tế thật là chua chát
thời khắc qua dấu chân xa bước lạc
mà em còn giữ hết nguyên vẹn tình .

Thầy lỡ đọc những tâm sự em viết riêng mình
những giòng chữ cho người vô tâm quá
đem cuộc sống lứa đôi đi tô vẽ nơi xa lạ
nhà cao , cửa rộng bỏ quên tiếng “mình”

Thầy xin cầu cho em được yên bình
giữ kỷ niệm nhưng không đau vì kỷ niệm
hình ảnh cũ đừng trở về tìm kiếm
để bước đời còn vững tiếp nghe em.

Cầu cho em được những bình yên

*** Viết cho THN

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Nov 21, 2006 12:03 pm

Previous Older Entries