Nhẹ gác mái chèo thơ
để thả nổi mong chờ
hoàng hôn treo sợi nắng
neo thuyền lại BẾN mơ
để thả nổi mong chờ
hoàng hôn treo sợi nắng
neo thuyền lại BẾN mơ
Giữa tất bật đời thường
còn đọng lại niềm thương
con SÔNG mang chút mộng
Trăng ẩn bóng vương vương
Đưa tay vén tóc MÂY
mời em cạn chén này
từng bước kiêu sa đến
hồn thơ say ngất ngây .
Dáng hình soi gương nước
đáy cốc lung linh hoa
Ta làm sao vớt được
ngơ ngẩn tủi – mình già
Trăng rạng rỡ đêm nay
ta nâng ly đọa đày
một mình trong nỗi nhớ
phố cũ em có hay