Kẽ ô đời

Giữa hoang dại, chấm nét nhanh
pha màu mắt biếc lên tranh tượng hình
từng ô vuông kẽ khung tình
ô tương tư nối lung linh nguyệt chờ
ô lầu vọng mở hồn thơ
ô hương quyến rũ tinh mơ men nồng
ô xuân lãng đãng gió đông
ô hình ngã bóng chạm chồng vào nhau
ô đường rộng ngõ bước vào
ô tình giấu lại niềm đau chưa tròn.
Giữa không gian , chấm nét son
dấu chim Di vẫn mãi còn thiên cư
giao mùa ý đã chừng như
niềm mơ thấm đẫm, tâm tư ngây cười
trăm ô quên kẽ ô đời
khi ngày trôi nhẹ buông lời thở than
chiều qua đọng chút nắng vàng
đời qua ta lỡ thời gian với mình
để khi kẽ nhẹ khung tình
bóng trôi đi mất còn hình lặng yên

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jan 31, 2007 1:13 pm

Chừ có lẽ

 

Chừ có lẽ lời thăm nhau, chắc muộn
khi gió xuân bước qua ngõ đông tàn
những cơn mưa không ngăn được nắng vàng
tuy đã xóa dấu chân hoang một thuở .

Chừ có lẽ tóc đổi màu , còn nợ
nên trùng khơi vẫn thiếu cánh buồm rong
trái tim mãi không thức giấc khỏi đông
như tảng đá ngàn năm miền tuyết phủ.

Khi một mình , để biết mình , tự thú
nhìn giao thời mà ngơ ngẩn tiếc thương
muốn lang thang như mây khắp nẽo đường
sao mõi gối, chồn chân giữa phố chợ.

Chừ có lẽ những ấm nồng , để lỡ
nốt nhạc cao không ngân được nữa rồi
câu luyến láy đành phải thả buông trôi
như tà huy từ đỉnh non chìm lắng.

Chừ có lẽ ôm nhớ về , hạ nắng
để mơ thêm cho từng giấc địa đàng
có lần nào em trở lại , qua ngang
xin hãy giữ tròn vần thơ họa cũ.

Chừ có lẽ lúc đó ta yên giấc ngủ…..

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Tue Jan 30, 2007 4:54 pm

Ngày cuối đông

Ngời trong nét ngọc nụ hoa
cành Lan vừa nở mượt mà , nắng sang
qua rồi giá rét đông tàn
nụ còn e ấp đón nàng Xuân tươi
hình như trong gió , em cười
hay là trong gió ta mời nhau say?
đưa men hương ngậy dâng đầy
bao lâu ủ lại giờ đây khơi nguồn
mở ra mạch vỡ trào tuông
hương nồng xóa mất dấu buồn tương tư
để hồn thi tứ nhập từ
nghiêng say bên những huyễn hư giao mùa

Ngời trong nét ngọc , nắng thưa
tay ta nhẹ chạm nụ vừa khoe xinh
màn sương đọng giọt lung linh
pha màu nắng sớm say tình gió đêm
hình như giữa lúc đi tìm
cành tương gãy nhánh bên thềm cuối đông
rồi khi men dậy hương nồng
ngã nghiêng để thấy vẫn không say nhừ
ngẩn ngơ với nỗi thực hư
tỉnh cho cơm áo , ngôn từ thì say
lần theo dấu mộng buông dài
có hương lan tỏa giữa ngày chờ xuân

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Jan 26, 2007 3:19 pm

Trưa lạc

 

Buổi trưa lạc giữa yên bình đồng nội
hồ mênh mông lung linh chút sắc vàng
đàn chim Di thu nhỏ đợi đông tàn
tiếng gọi nhau quyện đưa theogió thoảng.

Không như ta tên lãng du quên ngày tháng
đi lanh quanh với nợ kiếp đời thường
để trưa nay trong nếp áo tha hương
thèm thuồng quá nhìn bầy chim chờ nắng, về quê cũ .

Có ân tình, có yêu thương ấp ủ
có hàng dừa soi dáng giữa giòng sông
có rì rào lúa xanh thẳm ngát đồng
có khói bếp chiều bay sau khóm trúc.

Buổi trưa lạc bỗng dưng thèm hạnh phúc
thèm như chim tung cánh giữa trời cao
khi mùa xuân nụ vừa búp cành đào
gọi yêu thương cùng nhau về chốn cũ.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Jan 25, 2007 7:15 pm

Hãy thứ tha một lần nếu được **

 

Kính họa bài “Tôi Đã Cố Yêu Em Mà Không Được” của Giọt Sương Khuya
———————————–
Hãy thứ tha một lần nếu được **

“Tôi đã cố quên em mà không được ”
hai mươi năm lỡ điều ước nên chẳng màng lời khuyên
đầu nhuốm bạc vẫn đuổi theo chút duyên
chừng như thế giới không còn gì khác .

Nhưng em ơi ! định mệnh luôn tàn ác
đâu nhẹ nhàng theo điệu nhạc ru đời nhau
hơn hai mươi mùa đông mang nỗi sầu
có đủ không cho cuộc đời còn lại .

Có đủ không cho kẻ hành khất bước mãi
suốt đoạn đường van nỉ vẫn tê lòng
chút tình duyên đem ra tặng không
để được nhận ngàn giá băng tăm tối

Tôi đã cố nhưng giờ đang già cỗi
còn hình em thì vẫn hiện giữa trần ai
có nhiều khi chỉ là thoáng phút giây
đôi mắt u buồn như lời trách oán

Tôi xin em hãy thứ tha một lần nếu được

———-

Tôi Đã Cố Yêu Em Mà Không Được

Tôi đã cố yêu em mà không được
Bởi con tim cứ đi ngược lời khuyên
Hai mươi năm đằng đẵng một chữ duyên
Cùng chữ nợ xin trả người kiếp khác

Cũng có lẽ tại trời già quái ác
Se chỉ mành nên thối thoát đời nhau
Chia cho em gia sản – cuộc tình sầu
Em một nửa, tôi giữ phần còn lại

Hai đường thẳng song song còn mê mãi
Em bước đi, tôi khắc khoải cõi lòng
Giữa đôi ta, gạch nối ấy còn không
Hay sương lạnh phủ cuộc tình tăm tối ?

Đêm trăn trở đời hư hao cằn cỗi
Để bây giờ ai có lỗi cùng ai
Nếu mai sau dù chạm mặt phút giây
Đừng em nhé, nhìn tôi trong ai oán

Bởi,

Tôi vẫn cố yêu em mà không được

Giọt Sương Khuya
Tue Jan 16, 2007 7:53 am

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Jan 23, 2007 1:17 pm

Còn say chưa tỉnh

 

Có những lúc say vòng quên ngày tháng
khi hương dậy men ủ đã thơm nồng
nguồn thơ cùng chén rượu giữa mùa đông
cho ngất ngưỡng bên mạch đời tự chọn.

Khi quyến rũ hình thành vòng tay đón
huyễn từ nào nối liền được ấm êm
nếm đi em, chút thôi , khó say mềm
nếm để biết hương nồng trong vị đắng .

Khi ngà say bỏ quên đời yên lặng
ngửa cổ cười mặc nhân thế chê bai
có gì đâu , chỉ là một người say
vì nối mãi mà chưa lần liền mộng

Em hãy thử , một lần thôi trong cuộc sống
nâng ly lên men quyến rũ thơm nồng
hương sẽ tràn tan cả tuyết giá đông
đẩy nụ tình không chờ xuân nở rộ.

Đó là lúc say vòng mơ hạnh ngộ
đôi bờ Tương nối bởi chiếc cầu vồng
gió vi vu nghe lời kể thương mong
hạnh phúc thật khi còn say chưa tỉnh .

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Jan 23, 2007 7:11 pm

Pha mơ vào đời

Hàng cây cuối phố lặng yên
khi con nắng đổ qua miền viễn du
vừa hôm mây xám giăng mù
lạnh tràn theo gió về ru ơi à !
Đông Quỳnh còn trễ nụ hoa
nửa đêm thành đá xót xa sang ngày
để rồi màu thắm nhạt phai
bao nhiêu e ấp trang đài rụng rơi
ta như lạc giữa khung trời
dâng muôn nuối tiếc , dâng lời thở than.
dâng sầu đến tím không gian
theo vần thơ dệt kết đan nỗi niềm

Hàng cây cuối phố lặng im
chờ con nắng cũ trông tìm hoài mong
lạnh tràn trên cánh liếp đông
ướm bàn tay mõi ấm nồng ở đâu?
giá băng pha phủ bạc đầu
trán nhăn vết đậm đổi màu thời gian
khi từng hạt lạnh vỡ tràn
đóng băng ước nguyện lần sang từng mùa
thì trong đời sống được thua
khối tình ôm trọn cho vừa tim si
lời tương ru nhớ thầm thì
xa xa cuối phố tà huy dần chìm

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Jan 22, 2007 5:49 pm

Hết năm trả nợ cho chủ

 

Lại đóng khung , khóa riêng trong góc chết
tìm từ ngữ trả nợ cả năm dài
biết viết gì ngõ cụt ,mặc tương lai
thêm chút nữa chắc chi đời thỏa mãn.

Mở khung tranh khoác lên màu thật sáng
có suối reo dọc đường nắng chan hòa
hương cỏ nồng ,đàn chim nhỏ hát ca
và mạch sống bừng lên sau giá lạnh .

Dưới tàng cây hồn lá mơ chấp cánh
được trở mình ,quên giấc ngủ tàn Thu
quên mùa giăng còn đầy ngập sương mù
để tự tình trăm ngàn lần qua nỗi nhớ .

Lại đóng khung, khóa riêng rồi trả nợ
chút áo cơm vẩn đục ý , niệm , từ
cả cuộc đời là những chuổi ngày dư
chỉ ngắn ngủi có vài lần với mộng.

Mở khung trời gió đang đùa trên sóng
mà ta thì mãi còn hẹp nợ áo cơm
buổi giao mùa cố giữ lấy niềm thương
để cho lòng nhẹ nhàng khi tiếp bước

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Jan 19, 2007 4:00 pm

Nửa đã đen rồi

Ru gì ? bờ cỏ nắng thưa
chim Di mõi cánh buổi vừa tàn đông
để cho ký ức tuôn dòng
nỗi tương tư nhớ, chờ mong trở về
đoạn đời mấy nẽo đam mê
mà sao trăm ngõ não nề vẫn vương .
Mở bừng nắp , dậy mùi hương
môi mềm chưa nhấp giữa đường đã say
hình như cái nợ còn đầy
thời xưa khéo, vẫn qua đây nồng nàn
hình như rượu lỡ rót tràn
nên hương dậy khắp không gian ngại ngùng.

Ru gì ? rơi miếng đỉnh chung
còn trơ cơm áo giữa vùng áo cơm
bình minh đuổi bắt hoàng hôn
như ta đuổi bắt phần hồn lang thang
giấu trong năm tháng ngỡ ngàng
là tên gàn dỡ đi hoang nửa đời
rồi khi bình cạn rượu vơi
hết say lại tỉnh vọng khơi ngôn từ
hỏi người có biết thực hư?
có đau cùng nỗi , có chia cùng niềm
một giòng máu chảy từ tim
nửa còn thắm đỏ , nửa bên đen rồi

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jan 17, 2007 5:18 pm

Thán đông

 

Đêm thấm lạnh gió mang hoa tuyết trắng
ngõ cô đơn đông cứng những đường băng
hình như mùa chia sẻ những nhọc nhằn
nên xứ ấm bỗng trầm mình hứng lạnh.

Nhánh đông Quỳnh rũ nụ hoa bất hạnh
toàn thân đổi màu ngọc từ phía trong
để rồi khi chút nắng yếu sưởi nồng
tan chất nước thân gục xuống tức tưởi.

Những nụ Lan chưa kịp khoe sắc mới
hứng trận đòn khắc nghiệt ngã người than
thung lũng trơ cành khô ,giá lạnh tràn
và cỏ đêm khoác lên đầu màu tóc bạc.

Rồi đến như Sen dầm mình trong nước
cũng cùng chung số phận bị đóng băng
xin dành hơi để được thở một lần
nhưng không thoát, nên cuộn mình chịu chết.

Cơn giá lạnh đến bao giờ mới hết
đến bao giờ trả nắng ấm về đây
ta muốn mang giọt tương tư nhỏ thật đầy
để khi đông lại sẽ thành hạt yêu thương vĩnh viễn.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Jan 16, 2007 3:40 pm

Previous Older Entries