Bài T.H. 111 – Hẹn kiếp sau trả nợ

 

” Trời tháng năm cơn mưa rào ngang phố
mưa đầu mùa ? Không ! mưa về muộn mà thôi ”
Ta với em cách biệt hai phương rồi
mưa bỗng cùng làm trôi dài nỗi nhớ ,

Đêm chong đèn quán nghèo bên con nợ
nụ cười em làm ngây ngất hồn mơ
để gã ngông mượn bút mực đề thơ
rồi bỏ quên cho đợi chờ đăng đẳng .

Mưa tháng năm như hòa thêm giọt đắng
ta bây giờ nhưng hẹn lại kiếp sau
cuộc đời này biết chắc có đổi màu
hay hai đứa vẫn thương đau mãi đếm .

Nếu mỗi ngày em còn bên câu kinh nguyện
xin thật lòng chúc phúc giữ Tâm An
ta – kẻ ra đi khôn xóa dấu chân hoang
nên phố Cần vẫn là nơi để nhớ .

Mưa tháng năm có xóa giùm ta chút nợ

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Sat May 18, 2019 8:35 am