Pha vương vị mặn

Tình nay đã đi vào quá khứ
em yêu ơi ! cố giữ được không?
bên mình mang vết thương lòng
trái tim rỉ máu từng đông chảy dài.

Nỗi đau cũ pha cay rượu đắng
nơi xứ người vẫn trắng tơ duyên
vòng tay ôm lấy muộn phiền
với theo năm tháng ngã nghiêng cuộc đời.

Có những lúc rượu vơi đêm vắng
thẫn thờ buồn im lặng cỏ hoa
nụ Quỳnh khoe dưới trăng ngà
nhẹ nhàng hoa nở như hòa hồn thơ.

Là những lúc đợi chờ trổ nhánh
em đâu rồi – bên cạnh bóng đêm
giọt sương vừa rớt xuống thềm
pha vương vị mặn cho thêm nồng nàn.

Ngày 10 tháng 11 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Vẫn chờ trăm năm

Chút tiếc nhớ ngày xưa gãy vụn
trong đời thường còn đúng , còn sai
nợ tình ai trả ,ai vay
gieo thêm chi nữa đọa đày riêng thôi.

Anh xứ lạ đơn côi một bóng
từng đông về vỡ mộng hoa niên
tóc xanh nhuốm bạc muộn phiền
trán nhăn xếp nét ngã nghiêng dáng gầy.

Bạn với rượu men cay thêm ngọt
quen cùng sầu vì trót thở than
vần thơ nhiều lúc bẽ bàng
nửa như oán trách, nửa mang muộn phiền.

Lối xưa cũ còn riêng anh bước
cuộc hành trình không được như mơ
đời gieo ai biết đâu ngờ
em trong hạnh phúc anh chờ trăm năm

Ngày 25 tháng 1 năm 2005
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn