Đêm ru hời 

 

Đêm ru hời , gió lạc
góc tối đời quạnh hiu
khúc tình ca ai hát
vương đọng lời đắng nhiều.

Một lần hoá thân cũ
Thiên thần với sao thưa
dập vùi trong bão dữ
lần theo tháng Hạ xưa

Trăm năm cuộc đổi đời
một mình mang cuộc mộng
mộng tan giữa trùng khơi
mộng gối đầu ngọn sóng.

Đêm ru hời , tiềm thức
ngày sẽ nối tiếp nhau
lỡ sa chân xuống vực
để ân tình bạc , nhàu.

Nước còn pha vị mặn
Đời còn thấm cay đắng
chếnh chóang trong cơn say
ta biết ta đoạ đày.

Có lần nào , em gặp
bên ngõ , gió mưa về
mảnh tình vừa hạ thấp
trong nỗi đau ê chề.

Đêm ru hời , gió hát
bên nửa bức tranh tình
ta vẽ hòai vẫn khác
mộng đã chẳng thành hình.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jun 13, 2007 2:13 pm

Lạc trong cơm áo 

 

Ta xếp lại con chữ ,bỏ quên Nàng
rồi chạy theo những gì mà chung quanh gọi là cuộc sống
ngồi còng lưng trong lớp học tâm không vọng đọng
để cơm áo hành
nợ gánh oằn vai
Nàng Thơ ơi! có biết chăng đây là giây phút đoạ đày
khi thằng người , ta ,còn cặm cụi học cách kiếm tiền
khi thằng người , ta , phải chạy theo những đảo điên
mái tóc xanh giờ điểm bạc
mà bước chân hoang như vẫn còn trong sa mạc
ốc đảo nơi đâu?
tận cùng quả địa cầu?
hay trên đồ hình Thầy đang giãng trước mặt?
Ta nghi ngờ , khi biết chính mình không thật
biết mình với bài giãng chẳng có chút duyên
nhưng lại bị buộc phải học , để kiếm tiền
phải học , trả nợ đời cơm áo
Nàng Thơ ơi ! có lẽ ta thành tên bán dạo
đem đổi mãi vần thơ mà chẳng được chén cơm
nên hôm nay ta ganh tỵ giận hờn
khi bị buộc bỏ quên Nàng , học thứ khác

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jun 06, 2007 10:43 am

Cho ta tái sinh** 

Kính hoạ bài ” Kiếp Lá Bay ” của Thi sĩ Châu Thái Lê **

Khoảng đời dài … cho lần tìm tri kỷ
nên lang thang nơi ngõ cụt một mình
trái đất tròn trọn vòng quay chưa nhỉ ?
sao cánh thiên thần gãy đổ hiển linh

Đêm tự đốt cháy vàng ngón tay mình
vòng khói bay lên ,mảnh đời hiu hắt
nỗi nhớ chợt dâng nhưng đành muối mặt
ép lại từng giòng máu nóng tim ta .

Trách hờn đã cỗi , mơ mộng cũng già
ta nhắm mắt , con thiêu thân lao vào oan nghiệt
cố một lần , cho một lần tha thiết
một lần thôi xin được trọn vòng tay .

Đêm đã tàn khói thuốc vẫn vàng bay
nơi chân trời nắng bắt đầu ngày mới
những giọt sương giăng chừng như tiếc nuối
lung linh trong nắng trước nỗi nhớ , quên .

Rồi khi sương tan , mờ bóng dáng em
ta trở lại kiếp đời hoàn toàn lạ lẫm
lục ngăn kéo đời , đôi bàn tay trắng
soi gương giật mình chỉ bóng cô đơn .

Khoảng đời dài đã chín những giận hờn
đã gắng nuôi cho chồi non hy vọng
và em ơi ! nếu trăm năm là cuộc sống
liệu có thể cho ta tái sinh thêm một lần

———————–
Kiếp Lá Bay

Tôi mỏi mệt hay tôi bắt đầu ích kỷ ?
tàn cuộc yêu đương , lại thấy thương mình
điạ ngục , thiên đường gang tấc thôi em nhỉ !
cứ lặn ngụp hoài trong thứ hạnh phúc điêu linh

đêm lang thang trên phố ảo một mình
lòng nghĩ về ai , buồn hiu buồn hắt
đêm sắp cạn đêm trăng về cúi mặt
tình có cạn tình sao quay quắt nhớ người ta ?

tôi ngây thơ trong lúc bắt đầu già
khi chợt hiểu tình yêu là oan nghiệt
đốt hết nửa đời đi tìm tha thiết
đời sắp cạn đời , tình chết trên tay ….

ừ thôi ,
cũng chỉ như một kiếp lá bay
tôi ra đi cho trời thay mùa mới
đừng tiễn đưa nhau bằng lời tiếc nuối
đau lòng người nơi cõi lãng quên …!

tôi bây giờ thốt tiếng nói xa em
nghe ngôn ngữ trên môi mình lạ lẫm
tay dìu người qua suốt muà hạ trắng
trắng tay rồi , cầm nắm lại cô đơn

tôi khổ đau nên bắt đầu biết giận hờn
khi hy vọng đã biến thành tuyệt vọng
( nếu do dự là mồ chôn cuộc sống )
em khiến tôi lại khó sống thêm lần …!

Ctl
May 31/07

Châu Thái Lê
Tue Jun 05, 2007 9:35 am

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Jun 05, 2007 3:06 pm

Khiến đã lỡ

Anh đã biết bình thường là hạnh phúc
không tìm đâu xa lắc những ảo mờ
thì nơi đây như hoàn toàn có thật
cõi thiên đàng đã được dựng trong thơ.

Anh lãng tử hơn nửa đời tay trắng
thương về xa những năm tháng mõi mòn
mặc giòng đời trôi qua trong thầm lặng
cố thật nhiều chẳng thay đổi gì hơn.

Anh hạnh phúc trong bình thường cơm áo
kiếp con tằm mang nỗi nhớ lang thang
chiều nắng hạ dấu chân hoang bước dạo
nhẹ nhặt từng cành hoa tím rụng vàng.

Anh vẫn muốn nửa đời sau còn lại
có cho mình chút hạnh phúc nhỏ nhoi
và thơ tình anh thuỷ chung dệt mãi
như nghiệp dĩ khiến đã lỡ yêu rồi.

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 30 tháng 6 năm 2004

Cũng từ đó

Đêm tìm sao trời đếm
như đếm nỗi nhớ về
xa dấu bước chân quê
“quên dỗi hờn giấc ngủ”

Bao lâu rồi tự nhủ
với cuộc sống đời thường
hạnh phúc là niềm thương
cho mà không nhận lại

Những trái sầu vừa hái
chỉ là màu nhân gian
tím , xanh , đỏ , trắng , vàng
mỗi người ai cũng có

Ngày qua góc phố nhỏ
con đường hàng phượng xưa
hè trở lại thật vừa
thấm buồn cũng từ đó

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 28 tháng 6 năm 2004

Gỗ đá vẫn còn

Gỗ đá sao em – vẫn lạnh lùng
bao nhiêu mơ ước chẳng đi chung
còn đường phượng đỏ còn đâu nữa
nỗi nhớ nhân lên khó tận cùng .

Gỗ đá vẫn cho chút ngọt ngào
phố xưa tay đón những hoa sao
cài lên trên tóc cho môi thắm
em đẹp bên anh vui biết bao .

Gỗ đá cô đơn cũng thấm buồn
chao mày cùng gió nắng mưa luôn
biết đau đêm lạnh mênh mông phủ
ngơ ngẫn chờ cho xác lá chôn .

Gỗ đá con tim đông đặc rồi
cửa hồn đóng lại chẳng còn lời
để nghe nuối tiếc tràn theo nhớ
góp lại cho riêng – một chút thôi .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 25 tháng 6 năm 2004

Con đò bỏ bến

Tự biết còn gì để đợi mong
con đò ngày cũ đã sang sông
mang theo hờn trách quên lời hứa
dẫu cả cuộc đời chẳng đổi lòng .

Chim Sáo đã bay tìm chổ đậu
con đò bỏ bến về nơi xa
Lục bình còn tím màu khôn dấu
anh mãi chân hoang lạ bước nhà .

Gợi từ niềm nhớ gọi quen tên
cánh mỏng khép hờ hết bắt đền
đáy mắt bây chừ khô ngấn lệ
không còn khóc nữa – đã dần quên .

Chiều vương xuống chậm ngày dịu nắng
con đò bỏ bến một lần đi
đời anh đã lỡ quen rượu đắng
từ lúc biết rằng ta biệt ly .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 23 tháng 6 năm 2004

Quên đi đời thăng trầm

Tôi lang thang để biết
mình còn có đôi chân
tôi thơ thẩn rồi viết
chút mộng mơ thật gần .

Có lẽ từ bây giờ
tôi sống với vần thơ
dù đời bao cay đắng
nợ áo cơm vẫn chờ .

Cali mùa nắng đẹp
chiều về ru mộng hoang
phượng tím buồn khép nép
đoá hoa mơ ươm vàng .

Trái sầu nghiêng vai nặng
cỡi bỏ bên lề qua
tôi giơ tay đón nắng
nắng nhẹ chực vỡ oà .

Cho một lần tri âm
bạn , tôi cùng tháng năm
dệt, chia vần thơ đẹp
quên đi đời thăng trầm .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 23 tháng 6 năm 2004

Như cánh lục bình

Có nỗi buồn sâu lắng kín hồn
dấu người hay đã tự tay chôn
giòng đời trôi mãi theo năm tháng
như nắng chiều buông đẩy bước dồn .

Màu aó em xưa vẫn thắm hoài
chỉ riêng kẻ nhớ – tỉnh rồi say
(cố thêm) dỗ mộng vào quên lãng
để trở lại nhiều với đắng cay .

Con nước vẫn trôi vẫn lớn ròng
chở theo sầu nhớ bỏ giòng sông
pha vào vị mặn khi ra biển
như cánh lục bình tím đợi mong .

Em vẫn còn nguyên màu áo xưa
để anh đong nhớ đến cho vừa
bên lề chân ngựa hoang già mõi
ngước mặt đời chờ –em đến chưa ?

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 21 tháng 6 năm 2004

Nhuộm tím giùm tôi

Tôi tự hỏi lòng có nhớ không ?
chiều rơi tìm cánh phượng màu hồng
vô tình cơn gió từ đâu lại
rụng xuống tay tôi tím ngóng trông .

Xứ lạ đổi màu phượng tím rơi
như tôi giờ lạc mấy phương trời
chim Di bỏ đàn bay xa mãi
chiều gọi từng chiều nhớ chẳng vơi .

Người chỉ không dưng vướng chút buồn
Tôi từ sâu thẳm đáy tim buông
vần thơ còn đắng theo năm tháng
đời nợ một lần vẫn mãi luôn .

Tôi trả nhưng em chẳng nhận vào
vết thương rỉ máu thấm hồn đau
vô tình cánh phượng rơi trên tóc
nhuộm tím giùm tôi ngày tháng nào .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 18 tháng 6 năm 2004

Previous Older Entries