nước mắt tưởng khô – vẫn chảy thành giòng
càng về cuối Tháng Tư – càng chát đắng cõi lòng
ngày nào mới đúng là ngày Cha mất .
Bóng tối phủ trùm – một mình nhắm mắt
để mặc cho giòng lệ tràn dưới mi
Con đang khóc và niềm đau rất thật
của kẻ lưu lạc tha phương chẳng còn gì
Đã bao nhiêu năm rồi – ngày giỗ Cha không rõ
vị mặn này đâu phải để trào dư
những vòng trầm hương quyện cả Tháng Tư
mãi vấn vương bay là đà theo gió
Con không khóc dẫu đời ngàn khốn khó
nhưng thương Người còn mãi ở nơi nào
Tháng Tư về có thấm đẫm niềm đau
có như con trốn đời một mình để nhớ