Niềm đau Tháng Tư

 

Đã bao nhiêu năm rồi – không nhớ rõ
nước mắt tưởng khô – vẫn chảy thành giòng
càng về cuối Tháng Tư – càng chát đắng cõi lòng
ngày nào mới đúng là ngày Cha mất .

Bóng tối phủ trùm – một mình nhắm mắt
để mặc cho giòng lệ tràn dưới mi
Con đang khóc và niềm đau rất thật
của kẻ lưu lạc tha phương chẳng còn gì

Đã bao nhiêu năm rồi – ngày giỗ Cha không rõ
vị mặn này đâu phải để trào dư
những vòng trầm hương quyện cả Tháng Tư
mãi vấn vương bay là đà theo gió

Con không khóc dẫu đời ngàn khốn khó
nhưng thương Người còn mãi ở nơi nào
Tháng Tư về có thấm đẫm niềm đau
có như con trốn đời một mình để nhớ

 

Mất gì thêm

 

Chiều một mình bó gối
Ta ngồi cùng Tháng Tư
bên giòng đời trôi nổi
niềm đau đến nát nhừ .

Tháng Tư nơi xứ người
có ngàn hoa trải thảm
đủ muôn màu sắc tươi
đùa lung linh giọt nắng

Tháng Tư – Ta ngồi nhớ
giọt mặn lăn xuống đời
quê hương ơi một thuở
giờ cách biệt trùng khơi

Tháng Tư – Ta lặng đếm
bao mùa mưa nắng qua
đắng cay từng vị nếm
ngày nào là giỗ Cha

Chiều một mình chờ tối
mặc bóng đổ đèn đêm
Ta một mình tự hỏi
Tháng Tư mất gì thêm .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Apr 19, 2018 5:38 pm

Có người bảo

 

Có người bảo :
anh chối bỏ những gì hiện đang có
để tìm về quá khứ cũ xa xôi
và trăng vàng cùng Thu đến nữa rồi
anh chợt tỉnh – chợt say – anh nào biết .

Giữa nhân gian anh là người thua thiệt
trong tình trường chiến bại đến bao giờ
đêm cùng Thu trở dậy với vần thơ
anh bỗng muốn được say thêm lần nữa .

Đêm ảo mộng sương mờ trăng giải lụa
dáng mơ màng chìm khuất nét Thu xa
vần thơ xưa thấm rượu đã say ngà
lời tha thiết – chập chờn trong giấc ngủ .

Có người bảo : anh nhận nhiều – quá đủ
nhưng em ơi -trái đắng- vẫn đắng hoài
từ bây giờ cho mãi đến ngày mai
anh vẫn say mỗi lần Thu chợt đến .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 15 tháng 10 năm 2002

 

Làm sao cắn nửa muà Thu trả người

 

Rượu cay dưới dốc – sương mù
Làm sao cắn nửa muà Thu trả người …

Như lá vàng tả tơi
trôi giạt cuối cuộc đời
tôi tìm tôi trong lá
lá im không trả lời .

Mảnh trăng Thu, nửa chơi vơi
như con thuyền cũ ra khơi mất rồi .
Mặc tình tôi với đơn côi
cố tình cắn , Thu vỡ đôi – trả người .

Mỗi năm thêm một lần
tôi dừng lại bước chân
không cho Thu qua nữa
nhưng Thu vẫn xa dần .

Tôi theo muà lá chiều buông
cắn Thu chỉ được nỗi buồn – Thu ơi .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 14 tháng 10 năm 2002

 

Mừng sinh nhật Thu

 

Anh bỏ mặc tháng Mười trôi vào nhớ
chiều lặng yên bên nắng nhạt – tàn cây
giọng ai hát đâu đây
chúc mừng em ngày sinh nhật
Anh ngỡ rằng đã quên mất .
Ngồi đếm lá vàng rơi
nhưng bây giờ lá đã rụng vào đời
vào nỗi nhớ của mùa Thu cuối tháng .

Sinh nhật Thu trời tháng Mười mây xám
ngọn nến xưa giờ ai thổi giùm em
ly rượu đắng thắm mãi đến môi mềm
anh chợt tỉnh để tìm về hạnh phúc .

Chân thành gởi muà Thu vạn lời chúc
hơn ngày xưa – khi hai đứa nguyện cầu
dầu đang ở nơi đâu
anh vẫn mừng sinh nhật mùa Thu mãi .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 30 tháng 10 năm 2002

 

Chút hờn còn vương

Chiều nay nhặt chiếc lá thu
lòng đau thêm nữa cho dù đã xa
bao năm xa biệt quê nhà
dừng chân trở lại hồn hoa đâu còn ,
Lời xưa người bảo sắc son
tóc thề bỏ lại lối mòn cỏ hoang ,
Ta buồn cho kiếp nhân gian
nửa đời cay đắng dỡ dang mộng lành .
Đêm trường đếm trống sang canh
nhìn con nhện kéo tơ mành rối tung
Tơ vàng xưa quyện thuỷ chung
nay trong bước lỡ đường cùng tơ đen ,
Lấy tay che khuất ánh đèn ,
bóng in trên vách sang hèn đâu phân ,
nhưng con đường ngắn thật gần
mà ta đi mãi chồn chân chưa cùng .
Ngở ngàng 2 chữ thuỷ chung
ta tan vỡ mộng tương phùng từ đây
10 năm chưa thấm đọa đày
giờ ta mới biết đắng cay là gì .
cuối đầu lạc dấu chân đi
tập thơ để lại chia ly thật rồi .
Lần tay để đếm đơn côi
thuỷ chung như nước chảy xuôi qua cầu ,
cung buồn ta hát từng câu
gởi người nơi ấy với sầu đọng đây .
dệt thơ bằng ngón tay gầy
hơn 10 năm lẻ đắng cay chất chồng .
Trách người đã bước sang sông ?
ta không trách mãi cho lòng nhẹ hơn ,
nhưng chiều về với cô đơn
bao nhiêu thương nhớ giận hờn về theo .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 00 tháng 8 năm 2002

Tháng bảy -Cám ơn em

 

” Muốn thôi yêu …thì lại trót yêu rồi ”
“hóa tiếng sầu hát gọi cố nhân ơi !”
Trong vắng lặng mình tôi ngồi đếm bóng
Em ở đâu
tháng bảy tàn-
vỡ mộng .
Hải âu buồn
gọi sóng
giữa hoàng hôn
chút ngẩn ngơ còn đọng lại tâm hồn
hoà với gió
ru điệu buồn muôn thuở .
Tháng bảy tàn
anh một mình ngồi nhớ
cánh phượng xưa
chưa nở
đã rụng rồi
màu đỏ thẩm loang máu tim côi
Mười mấy năm
chưa 1 lần gặp lại .
Cali vào hạ
nắng vàng bỏng cháy ,
Anh đem đổi
để lấy màu tím áo em
màu thiên thần
hoá phép tối lên đèn
làm ngây ngất chàng thư sinh say mộng .
Mười mấy năm
khi cởi đầu ngọn sóng
tháng bảy tàn
anh lần giở mình anh ….
những yêu thương trời đã sẳn dành
anh cám ơn đời
Cám ơn em lần nữa .

Em yêu ơi ! cám ơn em và những lời đã hứa .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 30 tháng 7 năm 2002

 

Nếu đời cho

 

Nếu đời cho – chỉ thêm một lần nữa
không hối tiếc – anh vẫn chọn – yêu em
khung trời cũ quay bước lại đi tìm
màu nắng vỡ của mùa Thu thuở trước .

Nếu đời cho – chỉ xin một điều ước
bỏ thiên thần anh đổi – để nhận Thu
nhốt trái tim trong đau khổ ngục tù
dù đã biết – riêng anh – người chiụ thiệt .

Nếu đời cho – chỉ một lần tha thiết
anh gật đầu – dành để lại bên em
sáng mai này khi nắng xóa bóng đêm
anh gục chết – vì em – không oán hận .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 25 tháng 10 năm 2002

 

Khẽ thôi

 

Khẽ thôi – tiếng gió – gọi Thu
lặng thầm đẩy lá êm ru hồn chiều
níu thời gian , được bao nhiêu
để nàng Thu nhẹ vướng nhiều tơ vương .

Khẽ thôi – chiếc lá bên đường
dừng chân tôi nhặt niềm thương riêng mình
xa cành lá mãi lặng thinh
xa người tôi giữ bóng hình trong tôi .

Khẽ thôi – Thu đến thật rồi
buâng khuâng tự hỏi : Hay tôi nhớ Nàng ?
tháng năm lạc dấu chân hoang
lời ru ngày cũ ngỡ ngàng bay đi .

Thu ơi ! sao chẳng noí gì ?
lại mang lối mộng chia ly trở về ….

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 12 tháng 9 năm 2002

 

Phượng xưa

 

Bắt chước em
anh lấy phượng hồng ép bướm
nhưng chao ôi !
trong bướm lạ vô cùng
đôi mắt nhắm đưa theo gió rung rung
và cánh mỏng ngại ngùng chưa đập nổi .

Sao thế nhỉ ?
Tại thiếu lời gió gọi
hay tại anh chưa nối được chỉ hồng
nên bướm mãi im lặng giữa thinh không
chờ hồn thơ hòa vào thân xác bướm .

Bắc chước em
giữa sân trường nhặt phượng
cánh rụng rơi
mùa hè đến thật rồi
anh ép bướm như ép ngập đơn côi
từng trang vở – xa xôi – em nào biết .

Và hôm nay phượng không còn tha thiết
anh – xứ người , Phượng tím dấu chân xưa
muốn quyện lấy nhưng chỉ để bằng thừa
phượng đổi màu không là phượng xưa nữa .

Anh xứ người không là anh ngày xưa hứa …

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 8 tháng 7 năm 2002

 

Previous Older Entries