Vầng trăng khuyết chiều hôm lơ lững
giữa không gian treo đứng đầu cành
liễu rung đưa sợi tơ mành
lẳng lơ trêu ghẹo quấn quanh nỗi buồn.
Ai cũng có một lần tiếc nhớ
thời đã qua cái thuở mộng tràn
đường đi trải rộng thênh thang
ngỡ như một bước thiên đàng gần bên.
Theo năm tháng dần quên nuối tiếc
tóc đổi màu cách biệt càng xa
bao nhiêu mộng thắm nhạt nhoà
nhìn quanh chỉ có mình ta với mình.
Vầng trăng khuyết lặng thinh đêm vắng
thơ buồn vẫn đọng đâu đây
thơ buồn vẫn đọng đâu đây
nửa đời rượu vẫn đêm này ngà say.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 12 tháng 7 năm 2004