Dã Tràng dưới trăng



Trăng Thu soi bóng Dã Tràng
lần trong cơn mộng ngỡ ngàng dấu chân
lâu đài trên Cát buâng khuâng
để hoang phế đến giết dần câu thơ
Buồn trông con sóng đợi chờ
xin đi về mãi hoang sơ thuở nào
ngỡ như trọn giấc chiêm bao
tình đầu – tình cuối rơi vào trăm năm
Trăng Thu sáng, chiếu đêm rằm
soi nghiêng bóng đỗ Dã Tràng mơ hoang
lầu xây sóng cuốn phũ phàng
tình tơ nhện rối dỡ dang mất rồi

Ngày 27 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Thu lại qua

Anh đã chờ Thu nửa cuộc đời
vàng sân lá rụng – mãi xa khơi
cành hoa Hồng phấn nụ đang trổ
màu thắm máu tim đau xót rơi .

Dấu đời khôn xoá buổi Thu sang
anh muốn đốn cây – chận lá vàng
nhưng lá vẫn rơi từ chốn khác
gió mang xác lá trở về ngang .

Để sầu ngơ ngẩn vương đọng sầu
Thu hỡi ! bây giời em ở đâu ?
con nắng hanh vàng chiều đáp nhẹ
( bóng ai vừa mới bước qua cầu ) .

Năm tháng trôi dần ta đã xa
mỗi mùa lá rụng – tuổi thêm già
không hay mình lỡ nhiều năm tháng
chỉ nhớ Thu tàn – Thu lại qua .

Ngày 20 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Chung suy nghĩ **

Chuyện anh kể -lần tôi về thực tại
bước vô tình nào đâu biết đổi thay
suốt tuần lễ lại đợi Monday night
rồi tán thưởng , rồi reo hò cổ võ .

Đời lạc xứ lâu dần quên phố nhỏ
ly chè thêm nước đá buổi trưa hè
tuy Tây Đô không có những hàng me
nhưng rợp bóng cành phượng đong đưa gió .

Chiều Ninh Kiều êm đềm sông trăng tỏ
xâu mía rim , gói đậu phộng – quá tình
đời lạc xứ không còn nguyên vẹn trung trinh
anh ngớ ngẩn – tôi thay hình đổi dạng .

Được hay không cuối đừơng hầm – ánh sáng ?
còn hoặc mất sao cứ mãi quay cuồng
anh nghe điệu nhạc RAP để rồi buồn
tôi uống cạn men say thành thất chí .

Có lẽ đây – từ thẩm sâu chung suy nghĩ
đất của người ta đã nhận là quê
rồi giật mình khi chợt nhớ về
vẫn đắng cay – tự gọi -Tên lãng tử .

**Mượn ý bài Tên Lãng tử của Cao Nguyên

Ngày 14 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Để còn chút niềm tin

Lời phán vừa kết tội
từ quan tòa của lòng
phải diện bích sám hối
cho tội lỗi chất chồng .

Bao lâu rồi lạc bước
theo con chữ làm thơ
thời gian không về nguợc
sao cứ mãi đợi chờ .

Từ nỗi nhớ dịu êm
theo mộng thắm tan chìm
dấu trong lòng một nửa
nửa còn lại cho riêng .

Từ trái tim – vần thơ
theo ngày tháng dại khờ
lớn dần mà không biết
để một nửa bơ vơ .

Bao lâu rồi quên mất
nay tòa phán giật mình
trở về đời sống thật
để còn chút niềm tin .

Ngày 13 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Hôm nay viết lời tự thú **

Anh đã viết ngàn bài thơ đủ loại
mà cho em đếm được trên ngón tay
chỉ khi xa – vần thơ mới trải dài
gần nhau quá anh quên mình hạnh phúc .

Chiều ngoài phố mặt trời buông xuống nhẹ
trong tay anh – em khẻ nói – bằng lòng
bao nhiêu đây là tất cả những ước mong
em vui lắm (tự dưng anh có tội ).

Mười mấy năm chưa lời tình nào anh nói
bào chữa rằng : vì cơm áo lo toan
sáng chạy gạo , chiều về với đàn con
đã quên mất – em bên anh gánh khổ .

Và cứ thế … ( chiều hôm nay bất chợt)
tay trong tay anh mới thoáng giật mình
điều ước nhỏ bao năm nằm lặng thinh
Em vui lắm – được cùng anh đi dạo .

Anh đã viết ngàn bài thơ khuôn sáo
chưa bài nào thật sự cho riêng em
không đòi hỏi và cũng chẳng cần xem
em vui lắm – bên đời thường – đã đủ .

Và như thế …(hôm nay viết lời tự thú)
tha cho anh từ tư tưởng ngoại tình
em không trách mà nụ cười còn rất xinh
ai đâu nỡ ghen với tài hoa (trong mộng ).

**Viết cho người mộng làm thi sĩ
mà quên hiện thực đời thường

Ngày 13 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Thu mơ

Em có nghe mùa Thu về giăng ngõ ?
để lá vàng hờ hững bỏ rừng cây
em có nghe lời thì thầm trong gió ?
gọi yêu thương theo năm tháng đong đầy .

Em có tin mùa Thu đào vẫn nở ?
xếp lên nhau từng cánh phơn phớt hồng
em có tin bây giờ anh vẫn nhớ ?
dù đổi mùa sẽ lạnh giá gió đông .

Anh thẩn thờ bên cành đào nở muộn
mùa xuân qua lâu lắm – nụ vẫn còn
giữ lại đây (bên đời) bao ước muốn
tấm tình riêng chút lòng của sắc son .

Anh ngồi ngắm hoa đào đang hé nụ
có phải chăng mùa xuân lại trở về
đợi chờ lâu nay biến thành mộng cũ ?
Không !
lá vàng rơi làm anh tỉnh cơn mê.

Em có hay mùa Thu này lạ lắm ?
hình như vòng quay trái đất đổi chiều rồi
Nếu trong Thu nụ đào còn nở thắm
thì trong anh tình vẫn hoài tuổi đôi mươi .

Em có mơ mùa Thu xưa trở lại ?
dáng thiên thần đến ru ngủ từng đêm
em có mơ vòng tay xưa dấu ái ?
ta cho nhau bên ngày tháng êm đềm.

Ngày 10 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Hãy đưa về chốn bình yên



Hãy đưa về chốn bình yên
khung trơì dẫu nhỏ cho riêng một mình

Anh về chôn dấu (lặng thinh)
mặc con sóng cũ tự tình với trăng
Bóng đùa xa – bước chân hoang
dấu chân trên cát xóa tan mất rồi
Hãy đưa về chốn đơn côi
để anh đếm lại nét ngôi thiên thần
mơ lần có bến dừng chân
mà nay thuyền đã không còn neo buông
Mùa Thu mây xám giăng buồn
rũ cơn gió lại mang nguồn thơ say
Anh về xây những đoạ đày
nối tường thơ gạch cho đầy giấc mơ
Hãy đưa về chốn đợi chờ
bình yên trở lại , hững hờ buông xuôi
gối đầu trong giấc ngủ vùi
để khi thức giấc còn chút vui với đời .

Ngày 8 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Có lẽ đến ngàn năm

Em mang thơ mộng đến
từ sắc tím yêu mơ
để trái sầu chợt rụng
đi qua mùa Hạ chờ .

Anh gọi từng Thu nhớ
bằng màu tím áo xanh
chỉ một mình anh có
trăm năm vẫn một lần .

Đếm giòng đời buông trôi
hơn hai mươi năm rồi
Thu mãi còn đổi tím
nơi xứ lạ xa xôi .

Em mang thơ mộng cũ
về bến mới không màu
đường chiều cành phượng rũ
thấm mưa ướt đời nhau .

Anh âm thầm đi biệt
chim Di gãy cánh bằng
xin lần về tha thiết
có lẽ đến ngàn năm .

Ngày 7 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Lấy tiền mua Thơ



Cuối đầu trách hỏi trời già
gieo chi cay nghiệt cho ta một mình .
niềm đau trăng nước lặng thinh
nhận bao nhiêu đủ – cuộc tình đã tan .
mười năm dấu bước chân hoang
xây hồn thơ lại – phủ phàng cho riêng .
chờ Thu chở trái muộn phiền
ta đem đi bán – lấy tiền mua thơ .

Ngày 28 tháng 9 năm 2000
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Trường canh Nguyệt khúc (6)

Có người hỏi nhỏ Thu là ai
mà sao nghiêng nét rũ trang đài
mà sao thi sĩ buồn thơ thẫn
lạc vào vườn Thu tháng năm hoài .

Thu đã đến chưa – Ta vẫn chờ
để được theo Thu đi vào mơ
để được ru buồn từng đêm vắng
nghe lá Thu rơi nhẹ bên bờ.

Vẫn hỏi nhỏ hoài chuyện Thu xưa
vàng hương khói nhạt gió bông đùa
dệt thêm đôi câu cho thơ thắm
để gởi theo mây quyện hương đưa .

Đừng để Thu tàn giấc mộng phai
tiếng quốc kêu thương suốt đêm dài
Nàng thơ lâu rồi trong cung cấm
không còn vướng viú chuyện trần ai .

Người viết Thu khúc để vào mơ
riêng ta một kiếp vẫn mong chờ
vẫn muốn cùng thu trăng thanh tắm
nhẹ nhàng tiếng lá ru ầu ơ .

TKHH

Ngày 28 tháng 9 năm 2001
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Previous Older Entries