Nỗi đau vẫn nguyên 

Anh đã để sông Tương cạn kiệt
suốt tháng Tư tha thiết vơi dần
lòng nghe đau xót buâng khuâng
ba mươi năm lẻ lạc thân xứ Người
Môi gắng gượng nụ cười héo hắt
ngày cuối về úp mặt nặng đau
khoé mi lệ đắng đọng trào
xót xa sợi tóc bạc màu rụng rơi

Còn chăng nữa kiếp đời viễn xứ
con tạo xoay quá khứ hiện về
Thánng Tư đen tối não nề
thước phim năm cũ tái tê cõi lòng

Anh đành để giòng sông đơn lẻ
muốn một lần xem nhẹ tháng Tư
nhưng trong từng ấy năm dư
nỗi đau vẫn đến , đến bây chừ vẫn nguyên

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Apr 30, 2007 2:24 pm

Tháng Tư giọt đắng đọng đời nhau 

 

Tháng Tư giọt đắng đọng trên thơ
rượu nếm vị cay đến bất ngờ
giọt mặn lăn tràn trên khoé mắt
khép mi để ngỡ vẫn còn mơ .

Càng về cuối tháng buổi mùa giao
càng thấm lòng đau trước sóng đào
con tạo xoay vần rồi trở lại
nỗi buồn trời đất quyện hòa nhau

Ba mươi năm lẻ bước lần sang
từng nỗi đắng cay đến võ vàng
lạc xứ nghe hồn dâng chất ngất
mỗi lần xuân đến Tháng Tư sang

Trong gió thèm nghe điệu hò khoan
đêm trăng giã gạo buổi liên hoan
thơm nồng hương lúa thanh bình quá
thôn xóm yên vui mọi nẻo đàng

Tháng Tư giọt đắng đọng lên nhau
nỗi nhớ niềm thương bỗng dậy trào
con nước trôi xuôi về biển lớn
bao giờ ta trở lại bên nhau

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Apr 24, 2007 3:51 pm

Tháng Tư chung 

Bóng trăng vẫn đó lưng đồi
quyện chân mây bạc mờ khơi sương ngà
thoảng buồn vọng tiếng chuông xa
như lời sông núi nhập hòa về đây
ba mươi năm lẻ đong đầy
Tháng Tư trở lại từng ngày đau qua
khép mi giòng lệ chợt nhòa
đâu đây lời vọng xót xa niệm cùng
sóng đưa dãy bạc trùng trùng
thương trong điệp khúc đau chung muôn đời

Bóng trăng vẫn giữa biển khơi
tháng Tư để buổi giao thời về ngang
ba mươi năm lẻ mộng tàn
nửa đời lưu lạc lang thang phận hèn
phượng thay sắc thắm thân quen
nụ hoa tim tím nở trên xứ người
để riêng giấu lại tiếng cười
giấu giòng tương nhớ , giấu lời tình chung
niềm đau nào đến tận cùng?
mà sao ngày tháng như chung nồi buồn

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Apr 19, 2007 2:15 pm

Lạc chân say mềm 

Đêm dài hồn chữ lang thang
vướng chân lạc chốn trần gian mộng sầu
nghiêng nghiêng trăng trải ngang đầu
Ngân Hà huyền bí bắt cầu qua sông
nhịp dài là những hoa ngôn
điệu tình , ý nhạc ru hồn khách thơ
ngân nga qua lối mộng chờ
đêm Xuân Nguyệt khuyết sương mờ giăng Hoa
rượu Đào ướp mật say ngà
quên trời , quên đất , quên ta giữa đời

Đêm dài hồn chữ chơi vơi
vướng chân lạc bước rã rời đợi mong
một lần sưởi , ấm mãi không?
mùa vàng nắng cũ chìm trong mộng dời
Khách thơ hỡi ! khách Thơ ơi !
thời gian chậm bước xuống đời riêng nhau
đêm nay hồn chữ nát nhàu
nỗi niềm bỗng trở , nghẹn ngào bỗng dâng
rượu pha như đắng thêm lần
để say lạc mãi bước chân say mềm

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Apr 19, 2007 2:50 pm

Lời kinh buồn còn vang đọng mãi 

 

Chừ có lẽ tháng Tư trôi chậm quá
nỗi buồn đọng từng khắc , từng khắc qua
muốn quảy gánh thơ làm bạn cội thông già
ôm bầu rượu ngủ vùi trên thảm cỏ

Để tai yên nghe lời tự tình của gió
nghe con chim chuyền ríu rít gọi bình minh
nghe cây lá nói câu thủ thỉ thật tình
còn hơn phải suốt tháng Tư ôm trái đắng.

Chừ có lẽ lồng ngực trái còn nặng
giọt nước mắt còn tuông lúc khói hương
nên gánh thơ không ra khỏi phố phường
mà ở lại cùng ta rưng rưng khóc.

Dĩ vãng nào cho trăm ngàn bài học?
bài thật đau để nhớ cả cuộc đời
thuở xưa nào vết thương cũ dậy khơi?
khi mỗi năm tháng Tư về ngang ngõ .

Chừ có lẽ ta đã trơ ra đó
như đá rong rêu năm tháng bào mòn
góc vườn hoang xếp lại những vần son
khi tháng Tư lời kinh buồn còn vang đọng mãi.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Apr 13, 2007 11:22 am

Chơi vơi tháng Tư 

 

Sao bỗng dưng ngôn từ chìm sâu lắng
khi Tháng tư lần theo bước xuân về
hơn ba mươi năm mà nỗi đau vẫn nặng đè
khi ngày giỗ Cha chưa chắc gì được đúng?

Không biết ngày đành kéo dài hết Tháng
cuối tuần nào của cũng phải dâng hương
vong linh Người đâu đó , mọi ngã đường
xin chứng cho lòng thành đàn con lạc.

Tháng Tư về tuy mỗi năm có khác
như hôm nay nắng bỏ trốn lưng trời
mây xám màu giăng , mưa chừng muốn rơi
con lầm lũi đi trong tiềm thức cũ.

Hơn ba mươi năm vắng rồi thân phụ
ngày giỗ Người cũng chỉ mơ hồ thôi
cùng quây quần – đàn con trẻ mồ côi
lạc xứ người
chơi vơi tháng Tư
tràn giòng lệ đắng .

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Apr 06, 2007 10:52 am

Lối nào về xưa 

 

Có nhiều khi trỗi điệu buồn
trên từng nhánh xuân nồng gió hát
có nhiều khi mộng bên trời bước lạc
nhìn vầng mây mãi ngẩn ngơ – hỏi lòng chờ?

Để rồi năm tháng thờ ơ
lừng lững trông vào điều kỳ ảo
đôi cánh vai gầy bạc phai màu áo
mà đêm vẫn buông lời gió – ru trở về?

Có nhiều khi nghe não nề
tiếng xuân từ xa vọng đưa lại
ta buộc đời , buộc đời riêng ta mãi
sợi chỉ diều ngày tháng cũ – đã lỡ băng !

Lỡ đêm xuân dưới bóng Hằng
chuếnh choáng say lối trần ngã xuống
thân hóa thơ hòa giòng đời đã muộn
cho nhân gian hay cho ta – còn được mơ?

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Apr 03, 2007 2:27 pm

Cho lần bên nhau 

Đêm rơi trải ánh Nguyệt vàng
neo thuyền ta để sóng lan mạn thuyền
vần thơ , con chữ gieo duyên
gió hòa đàn gió từ miền xa đưa
hợp âm cung bậc đủ vừa
quyện hòa nỗi nhớ ngày xưa về cùng
bên bờ làn tóc liễu rung
bóng dài xõa dáng thủy chung đợi chờ
mây bày cánh áo nhung tơ
để sao ngời sáng trong giờ hoa đăng

Đêm rơi cõi mộng giăng giăng
bến sông soi bóng dáng Hằng trên cao
niệm từ theo ý dâng trào
thấm hơi men chứ dễ nào say đâu !
bao nhiêu con chữ trong đầu
ngã nghiêng chuếnh choáng tưởng đâu quên rồi
đến khi rượu ấm qua môi
ly vừa cạn đáy thì lời tràn dâng
để cho nghê khúc giao thần
mở toang bóng Nguyệt cho lần bên nhau

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Apr 02, 2007 3:45 pm

Anh đang đứng

Anh đang đứng bên này bờ thương nhớ
hai mươi năm dấu nắng hạ chẳng phai
con phố cũ bóng hai đứa đổ dài
mồ hôi thấm lưng aó xanh hy vọng .

Anh đang đứng giữa lưng chừng cuộc sống
phần hiện tại trong cơm aó đời thường
phần dĩ vãng nắng hạ về luyến thương
nên đã quên tuổi xanh đi qua mất .

Anh đang đứng giữa lằn ranh mơ – thật
sáng đi làm tất bật để cho qua
tối thả hồn dỗ từng giấc ngủ già
nghe tiếng sóng xô bờ xa mà nhớ .

Anh đang đứng bên niềm yêu đã lỡ
và vần thơ gãy khúc thành thất tình
thật nhiều đêm đếm bóng tối một mình
anh chợt hỏi bao giờ thì hết mộng ?

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 25 tháng 5 năm 2004

Đợi bước chân quen

Anh trở lại (con đường xưa hoang vắng)
vần thơ buồn (em cắt đứt từ lâu rồi)
những mộng mơ đã trổ trái đơn côi
rụng vỡ xuống từng mảnh hồn tản lạc .
Con Dã tràng – nằm gục bên bờ cát
giấc chiêm bao được vuốt suối tóc Nàng
để sợi tóc quấn chặt lấy mộng hoang
không cho thoát qua một lần bể khổ .

Anh điền thêm vào câu thơ trống chỗ
chữ nhớ thương hợp nghĩa với từng giòng
và bây giờ đã qua hẳn mùa đông
thảm hoa vàng trải rộng – xuân lần nữa .

Con Dã tràng vẫn nhớ lời xưa hứa
nhưng cho ai ? ai nhận ? bây giờ ?
chiều một mình gậm nhấm những câu thơ
nghe tiếc nuối khi làm rơi hy vọng .

Anh trở lại bờ mơ tìm hình bóng
dấu chân xưa sóng biển xóa mất rồi
chỉ còn trơ một tượng đá đơn côi
nằm chờ đợi bước chân ai từng phút .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 14 tháng 4 năm 2004

Previous Older Entries