Nếu đời sống trắng tay là mang nợ
thì đời tôi không vương lấy một lần
khi nổi chìm rồi ra đếm cả trăm
và phải trả bằng áo cơm cuộc sống.
Nợ tôi nhắc chưa bao giờ khỏi mộng
nên trả hoài đâu ai nhận để trừ
tính lời lãi có hơn mấy trăm dư
gom góp lại đến bây chừ chưa đủ.
Nợ tôi nhắc chỉ là lời tự thú
gây tội rồi không thể sám hối vơi
trong tiếc nuối có nhớ thương kiếp đời
cây trái đắng gieo quả nào nhân ấy.
Nếu đời sống có lần không đứng dậy
nơi hoang dã con thú ra khỏi rừng
dây ân tình dứt bỏ ở sau lưng
thì còn gì ngoài thân trơ gỗ đá.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 7 tháng 7 năm 2004