Hỏi thêm

 

Oằn vai gánh nặng nợ nần
bút buông , lãng mạn một phần rớt rơi
vần thơ theo đã nửa đời
em yêu anh suốt phận người không em ?

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Sat Dec 19, 2015 12:34 pm

Bóng xưa

 

Anh khêu bấc lụn tìm nhung nhớ
lần chữ nghĩa xưa nối dại khờ
giấu mãi trong tim tình đã nợ
cho em , chỉ sót lại vần thơ

“Trí óc anh giờ đà thu hẹp lại
Thành đường mòn vừa đủ bước em đi” *

* Xin cám Thầy TVG đã tặng 2 câu này cho con

 

Tim và óc

 

” Nếu cho em thêm một lần để chọn lựa
em vẫn chọn làm người yêu bé nhỏ của anh ”

Em ép trí óc anh vào tuyệt lộ
Thiên Thần xưa gãy cánh tự bao giờ
chiếc cầu vồng nối bước nhau , nên khổ
mộng trăm năm chất thành núi đá chờ

 

Cho Mai 2015

 

Đêm đông giá tuyết vương ngọn cỏ
Em nhẹ nhàng gọi nhỏ : Anh ơi !
Dậy đi để rót rượu mời
bạn bè ghé lại niệm lời cùng anh .

Anh trở dậy , trời bên ngoài vẫn tối
mưa nhẹ rơi giăng lối đẫm lá vàng
đông năm nào vừa trở lại – về ngang
nhắc anh nhớ khoảng không gian xưa cũ

Mùa Giáng sinh đếm bao lần chưa đủ
ngày em xa mộ phủ nét rêu mờ
anh đã tưởng mình không còn viết được câu thơ
trời đất vỡ như con tim vỡ nát

Thần tình ái thật đâm sâu một nhát
mang em đi giữa ngày giá lạnh đầy
để anh ngã trong vũng tối đắng cay
ôm nuối tiếc mà mơ hoài hạnh phúc

Tháng 12 mưa buồn rơi từng giọt
pha luôn cả vị mặn đọng quanh mi
dấu ái xưa giờ còn lại thầm thì
nhắc anh nhớ những khi ngày giỗ đến

 

Giọt khuya hóa ngọc

 

Em ơi! Viết lại câu thơ:
“Giọt khuya hoá ngọc phải chờ thiên Thu.” *

Tập thơ xưa vàng úa
nét nghiêng nghiêng còn đọng dấu yêu thương
khi em tôi lạc giữa những con đường
đêm bật khóc phố phường cùng tủi phận

Đời lỡ nên thành người biệt xứ
Tình xa dẫu chọn chữ chung tình

mùa đông về bên cạnh những nhục vinh
Ta vẫn có bóng hình em thuở trước

để nối mộng vào dòng đời xuôi ngược
để còn mơ trở lại phút ban đầu
Thiên thần nối nhịp vồng cầu
đêm đêm ngất ngưỡng dệt câu thơ tình
giọt khuya hóa ngọc trung trinh

* Mượn của T. Viên Giác

 

Em riêng hạnh phúc

 

“Cũng đành một kiếp xa nhau
Em mang hạnh phúc tôi đau khổ nhiều” *

Cành rung xác lá rụng
Thu chưa xa mà từng ngọn gió đông lùa
bên dòng đời đầy những được và thua
ta ngoảnh lại chỉ còn vừa nỗi nhớ

Góc phố cũ tình còn đọng nợ
Con đường nay nghĩa mãi vương mang
nơi xa xôi ta đếm bước chân hoang
mong hạnh phúc cho em nhẹ nhàng từng giấc ngũ
bao vị đắng chồng lên ta – chắc đủ
như là lời tự thú từ tâm
Nguyện cầu nhưng vẫn âm thầm
” Em riêng hanh phúc” ** tháng năm ta mừng
bình yên bỡi chữ ” người dưng ”

* , ** Mượn ý của Thầy Viên Giác

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Dec 02, 2015 5:17 pm