Vẫn là Thu sớm

 

Ta gom mây lại nhốt Thu vào
đến sớm làm chi để xót đau
bạc tóc nhưng Tâm vẫn động mãi
cầu An sao dạ cứ lao xao .

Có phải Thu sớm vừa trở lại
khiến lá vàng rơi ngập lối về
giữa vùng tranh tối vầng Trăng khuyết
cùng kẻ tha hương đón não nề .

Có phải tiếng chuông vừa chạm đất
đánh thức con tim phút lỗi lầm
khiến Tâm An lại trong kinh Phật
theo điệu phong linh lúc bỗng trầm .

Em mang sắc áo mùa Thu sớm
trải nổi niềm qua từng giọt rơi
Ta giấu lòng trong lời ước nguyện
mây còn giăng xám cả khung trời .

 

Bến Sông Mây nhớ

Bến Sông Mây nhớ

Nhẹ gác mái chèo thơ
để thả nổi mong chờ
hoàng hôn treo sợi nắng
neo thuyền lại BẾN

Giữa tất bật đời thường
còn đọng lại niềm thương
con SÔNG mang chút mộng
Trăng ẩn bóng vương vương

Đưa tay vén tóc MÂY
mời em cạn chén này
từng bước kiêu sa đến
hồn thơ say ngất ngây .

Dáng hình soi gương nước
đáy cốc lung linh hoa
Ta làm sao vớt được
ngơ ngẩn tủi – mình già

Trăng rạng rỡ đêm nay
ta nâng ly đọa đày
một mình trong nỗi nhớ
phố cũ em có hay

Tìm trăng

 

Đêm qua thấm nỗi nhớ
đi tìm vầng trăng xưa
tối ba mươi mà ngỡ
trăng sáng tự bao giờ .

Lần tìm trong ký ức
tội phước một lần mang
đâu rồi bóng hạnh phúc
chiếc chìa khoá thiên đàng ?

Trăng ba mươi đi vắng
để mênh mông sao trời
giữa canh khuya tĩnh lặng
có đôi mắt chực rơi .

Giọt buồn nào vương lại
kéo sợi sầu vô hình
chực rơi – nhưng vẫn mãi
không dứt được khối tình .

Đêm qua đi tìm trăng
hay đi tìm nỗi nhớ ?
Đêm qua đi tìm trăng
hay đi tìm nỗi nhớ ?

July-29-03
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn 

Nỗi nhớ dâng đầy (4)



Trả em về được không ?
hơn 10 năm dối lòng 
nụ cười hay nước mắt 
đã tuôn chảy thành sông . 

Em không còn đợi chờ 
để thương nhớ vào mơ 
những đêm buồn trở giấc 
thiên thần đến bất ngờ . 

Nhiều lúc em đã nhớ 
thả hồn về năm xưa 
nhưng đứa con kêu Mẹ 
làm em tỉnh giấc mơ . 

Định số đã an bài 
để đôi lứa đắng cay 
xin anh quên đi nhé 
đừng gieo thêm đọa đày . 

Ngày 15 tháng 6 năm 2000 
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn 

Nỗi nhớ dâng đầy (3)

Nỗi nhớ dâng đầy (3)

Con Saó không sang sông ?
nhưng con Saó sổ lồng
để bên đời quạnh vắng
đau khổ người thấy không ?

Phải lặng lẽ ra đi
chẳng dám lời từ giã
lưu luyến để làm gì
khi mỗi người một ngả .

Bạn bảo ta hy sinh
giử tấm lòng thật tuyệt
bao nghĩa ân và tình
Ta đành cho thua thiệt .

có lần ta trở về
lén nhìn từ sân trước
hồn ngập tràn tái tê
một lời không nói được .

Nếu bây giờ gặp nhau
Ta vẫn như ngày nào
vẫn yêu và vẫn nhớ
dù quá nhiều thương đau .

Anh vẫn nhớ đường về
sau nhiều năm lưu lạc
con tim vẫn say mê
nhưng em giờ đã khác .

Đừng nói em dại khờ
đừng chê em nhẹ dạ
đọc lại những vần thơ
ai là kẻ chai đá .

Anh tháng năm xứ người
một mình với men đắng
có còn gì để vui
và đôi tay vẫn trắng .

Em nhớ không ngày xưa
bao âu yếm cho vừa
than hồng cho đỡ lạnh
ta bên nhau chiều mưa .

Đau khổ chi nữa em
cửa sổ đã phủ rèm
tiếng ầu ơ bên võng
trả em về với em .

Trả em về với em ???
ngoài kia con phố vắng
bên trong chết con tim
một mình em cay đắng .

Ngày 14 tháng 6 năm 2000
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn 

Đêm ru hời 

 

Đêm ru hời , gió lạc
góc tối đời quạnh hiu
khúc tình ca ai hát
vương đọng lời đắng nhiều.

Một lần hoá thân cũ
Thiên thần với sao thưa
dập vùi trong bão dữ
lần theo tháng Hạ xưa

Trăm năm cuộc đổi đời
một mình mang cuộc mộng
mộng tan giữa trùng khơi
mộng gối đầu ngọn sóng.

Đêm ru hời , tiềm thức
ngày sẽ nối tiếp nhau
lỡ sa chân xuống vực
để ân tình bạc , nhàu.

Nước còn pha vị mặn
Đời còn thấm cay đắng
chếnh chóang trong cơn say
ta biết ta đoạ đày.

Có lần nào , em gặp
bên ngõ , gió mưa về
mảnh tình vừa hạ thấp
trong nỗi đau ê chề.

Đêm ru hời , gió hát
bên nửa bức tranh tình
ta vẽ hòai vẫn khác
mộng đã chẳng thành hình.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jun 13, 2007 2:13 pm

Lạc trong cơm áo 

 

Ta xếp lại con chữ ,bỏ quên Nàng
rồi chạy theo những gì mà chung quanh gọi là cuộc sống
ngồi còng lưng trong lớp học tâm không vọng đọng
để cơm áo hành
nợ gánh oằn vai
Nàng Thơ ơi! có biết chăng đây là giây phút đoạ đày
khi thằng người , ta ,còn cặm cụi học cách kiếm tiền
khi thằng người , ta , phải chạy theo những đảo điên
mái tóc xanh giờ điểm bạc
mà bước chân hoang như vẫn còn trong sa mạc
ốc đảo nơi đâu?
tận cùng quả địa cầu?
hay trên đồ hình Thầy đang giãng trước mặt?
Ta nghi ngờ , khi biết chính mình không thật
biết mình với bài giãng chẳng có chút duyên
nhưng lại bị buộc phải học , để kiếm tiền
phải học , trả nợ đời cơm áo
Nàng Thơ ơi ! có lẽ ta thành tên bán dạo
đem đổi mãi vần thơ mà chẳng được chén cơm
nên hôm nay ta ganh tỵ giận hờn
khi bị buộc bỏ quên Nàng , học thứ khác

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jun 06, 2007 10:43 am

Cho ta tái sinh** 

Kính hoạ bài ” Kiếp Lá Bay ” của Thi sĩ Châu Thái Lê **

Khoảng đời dài … cho lần tìm tri kỷ
nên lang thang nơi ngõ cụt một mình
trái đất tròn trọn vòng quay chưa nhỉ ?
sao cánh thiên thần gãy đổ hiển linh

Đêm tự đốt cháy vàng ngón tay mình
vòng khói bay lên ,mảnh đời hiu hắt
nỗi nhớ chợt dâng nhưng đành muối mặt
ép lại từng giòng máu nóng tim ta .

Trách hờn đã cỗi , mơ mộng cũng già
ta nhắm mắt , con thiêu thân lao vào oan nghiệt
cố một lần , cho một lần tha thiết
một lần thôi xin được trọn vòng tay .

Đêm đã tàn khói thuốc vẫn vàng bay
nơi chân trời nắng bắt đầu ngày mới
những giọt sương giăng chừng như tiếc nuối
lung linh trong nắng trước nỗi nhớ , quên .

Rồi khi sương tan , mờ bóng dáng em
ta trở lại kiếp đời hoàn toàn lạ lẫm
lục ngăn kéo đời , đôi bàn tay trắng
soi gương giật mình chỉ bóng cô đơn .

Khoảng đời dài đã chín những giận hờn
đã gắng nuôi cho chồi non hy vọng
và em ơi ! nếu trăm năm là cuộc sống
liệu có thể cho ta tái sinh thêm một lần

———————–
Kiếp Lá Bay

Tôi mỏi mệt hay tôi bắt đầu ích kỷ ?
tàn cuộc yêu đương , lại thấy thương mình
điạ ngục , thiên đường gang tấc thôi em nhỉ !
cứ lặn ngụp hoài trong thứ hạnh phúc điêu linh

đêm lang thang trên phố ảo một mình
lòng nghĩ về ai , buồn hiu buồn hắt
đêm sắp cạn đêm trăng về cúi mặt
tình có cạn tình sao quay quắt nhớ người ta ?

tôi ngây thơ trong lúc bắt đầu già
khi chợt hiểu tình yêu là oan nghiệt
đốt hết nửa đời đi tìm tha thiết
đời sắp cạn đời , tình chết trên tay ….

ừ thôi ,
cũng chỉ như một kiếp lá bay
tôi ra đi cho trời thay mùa mới
đừng tiễn đưa nhau bằng lời tiếc nuối
đau lòng người nơi cõi lãng quên …!

tôi bây giờ thốt tiếng nói xa em
nghe ngôn ngữ trên môi mình lạ lẫm
tay dìu người qua suốt muà hạ trắng
trắng tay rồi , cầm nắm lại cô đơn

tôi khổ đau nên bắt đầu biết giận hờn
khi hy vọng đã biến thành tuyệt vọng
( nếu do dự là mồ chôn cuộc sống )
em khiến tôi lại khó sống thêm lần …!

Ctl
May 31/07

Châu Thái Lê
Tue Jun 05, 2007 9:35 am

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Jun 05, 2007 3:06 pm

Xin hoạ bài Thơ ” Đôi mắt tím ” của Thi sĩ Phương Vy ** 

Anh rất sợ những câu dài thòong em hỏi
lập đi lập lại triệu lần : ” có yêu em ?”
trả lời sao ? trời ơi ! mớ bòng bong rối
câu mãi mãi yêu nghe đến phát ….. thèm

Khi em tự kẽ mắt xanh ,mắt tím
là khi em tự bước vào ngưỡng cửa mơ
cuộc đời này trăm ngàn điều phong kín
đừng nghe em ! đã hết tuổi ngây thơ

Anh xin em, thức dậy đi em nhé
lạc vào mơ em có được những gì ?
Anh xin em, thức dậy đi em nhé
đời cơm áo cần phải nhập cuộc thi .

Em ơi em ! tuổi mộng mơ của thời áo tím
của cái thuở thư tình còn len lén trao
nay đã trở thành xưa, thành kỷ niệm
đừng hỏi hoài : ” có yêu em đến ngàn sau?”

( Nửa đời thôi đủ chết gục đây nè )
——————————————–

Đôi mắt tím
Anh yêu dấu, nhiều lần em muốn hỏi
để được nghe câu anh nói yêu em
lòng bỗng thẹn chút ngại ngùng bối rối
sợ anh lắc đầu… dối ý… chẳng thèm!

Em sẽ buồn, lệ long lanh mắt tím
giọt nắng chiều cũng tàn theo ước mơ
đường em đi mưa sầu giăng giăng kín
từng hạt rơi liệm chết một hồn thơ

Đừng anh nhé! Đừng làm như thế nhé!
mắt môi sầu anh sẽ được vui gì?
dẫu không hỏi vẫn thật thà yêu nhé!
để cuộc tình đẹp mãi những vần thi

Anh hãy nhớ, thương hoài đôi mắt tím
nụ cười tình em lưu luyến gửi trao
dấu môi hôn âm ấp đầy kỷ niệm
dư hương tình xin đậm mãi ngàn sau …

.

Phương Vy
Thu May 31, 2007 10:26 am

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu May 31, 2007 5:21 pm

Vẫn lặng lẽ 

 

Góc phố nhỏ tím lưng trời phượng nở
chiều lang thang đời lãng du nhuốm buồn
trăm nẽo mộng rồi cũng về một đường
đường lặng lẽ từ tinh sương không đổi

Phượng xứ người tím loang khi vào tối
treo linh lung trăng sớm soi bóng hoa
hình như đây cảnh cũ buổi nắng tà
nhặt từng cánh phượng rơi ép thành bướm

Ta loay hoay hơn nửa đời , đã muộn
từng trăng qua chồng thêm bao tuổi sầu
” Động Hoa Vàng ” trong cổ tích ,nay đâu?
để vần thơ lạc theo mùa hạ nắng.

Góc phố nhỏ , kỷ niệm về chầm chậm
làn môi khô , càng khô khát đợi chờ
lần hạnh ngộ có lẽ chỉ là mơ
có lẽ chỉ làm nồng thêm buổi hạ.

Đất trời này , đã quen , sao vẫn lạ
bóng núi nào còn nghiêng xuống mạn thuyền
rồi trăm năm bồng bềnh chữ nợ , duyên
ta ngã mình xuống giòng sông chết đuối

Thuyền có qua chưa chắc dừng để đợi
như mùa vàng Phượng tím loang chiều nay
mỗi năm về ru cơn mộng giữa ngày
mà lặng lẽ vẫn từ tinh sương đến tối

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu May 31, 2007 3:51 pm

Previous Older Entries