Rừng Thu *

 

Chiều nghiêng chiếc lá vàng rơi
em đi nơi đó treo đời bên đây

Tôi muốn tìm ma Rừng trong lữ quán
nhưng sao mà vầng ánh sáng đẩy em ra
để nụ cười tươi bên cạnh cội thông già
màu mưc đỏ vương như hoa khép nép

Phiến đá dưới chân thua nét đẹp
con ma trên tóc kém kiêu sa

em bên trời có thơ thẩn nhớ về xa
nơi viễn xứ Rừng -Thu chỉ là mộng ảo

Ngày tháng cũ rồi nụ cười bây giờ gượng gạo
có hay không ? nỗi nhớ nhẹ dạo bước quay về
còn đây một chút tình quê

* Viết riêng cho Thu Tâm ( để được hướng dẫn đi thăm ma Rừng Thu theo yêu cầu )

 

Bài T.H. 104 ( Nụ cười thiên thu)

 

” Nụ cười em cõi thiên thu
Long lanh ánh mắt giam tù đời nhau ” *
Anh từ trong cõi hư hao
gọi Thu trở lại lòng đau đớn lòng

Buông tay rồi, như chiếc lá
đường đông xe bóng ngã dáng xanh xao
em xa xôi có biết – chỉ lời chào
đã nghẹn cổ với niềm đau khó tả

Nửa kiếp vương mang ghi tạc dạ
trăm năm đọng lại dấu tình si
theo thời gian – hỏi – trăn trở để mà chi
cố níu kéo đeo ghì rồi cũng mất

màu tóc muối pha sương bên giọt mật
ta còn gì ngoài sự thật vòng quanh
Nụ cười em hãy để dành
mai sau gặp lại cho anh ấm lòng
xa xôi mới biết đợi mong

* Mượn của anh Khiếu Long