Xin được giữ hồn Thơ

 

Anh sẽ không viết thêm bài T.H. nào nữa
đành thôi – khất nợ với lời hứa trăm năm
nghiệp dĩ đeo theo cuộc sống thăng trầm
từng con chữ rụng rơi trên bến sông năm cũ

An bình nào cho hồn anh trú ngụ
để cánh chim Di – tự thú lỗi lầm
mỗi mùa đông tìm về chốn cũ ghé thăm
đem vị mặn nhờ nước sông pha tan loãng

Anh chỉ xin có vần thơ làm bạn
trải lòng mình khi nghịch cảnh vây quanh
như có em – tri kỷ – trời sẵn dành
đem câu kinh nguyện cứu anh qua bể khổ .

Anh sẽ không viết thêm bài T.H. nào nữa
vì đúng trăm là anh hứa bỏ – nợ đời
thơ không là nghề tội con chữ phải buông lơi
nên chấp nhận cho em được lời thêm lần nữa

 

Vẫn vậy

 

Ta ngày xưa là tên nghèo kiết xác
đến bây giờ nào có khác gì đâu *
vẫn loanh quanh trong cơm áo cơ cầu…
ôm núi mộng còn lâu mới thành hiện thực

Hai buổi đếm đong thời mọt sách
Bao lần vật lộn thuở hàn vi
sau nhiều năm biệt xứ chẳng ra gì
chỉ sót lại cánh chim Di đã mõi

để gió cuộn chìm dần vào bóng tối
ngày tàn rơi ta đối mặt bên đời
nghe trong hư ảo chơi vơi
có câu kinh nguyện theo lời ăn năn
nợ này trả dứt được chăng ??

* để trả lời cho đại sư huynh TNL vì sao T còn nợ hoài

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Feb 17, 2017 4:45 pm

Bài cho Mai thứ 33

” Dậy đi để rót rượu mời
bạn bè ghé lại niệm lời cùng anh .”
Đêm khuya gió bão
dâng sầu lên áo não buồng tim
rượu mềm môi mắt đọng giọt quay tìm
vẵng tiếng gọi khi màn đen buông kín phủ

 

Giữa mộng ngỡ ngàng lời tự nhủ
trong đời rung vỡ nợ ba sinh

mùa đông về sưởi ấm lại khối tình
Em nhẹ gọi lay anh giật mình tỉnh mộng

Rượu chát đắng dưới đáy ly giọt đọng
mà Mai ơi ! em ở tận nơi nào
về đây cùng gởi lời chào

 

Bài T. H. thứ 99 ( Nợ còn mãi )

 

Tóc đổi màu nhuốm bạc
ta luống cuống – tuổi già
Thu – thôi về ngơ ngác
hình bóng xưa nhập – hòa

Em vẫn là em – người tình bé nhỏ
mấy mươi năm đi bên cạnh cuộc đời
Ta vẫn là ta cuộn mình trong sương gió
cặm cụi trả hoài – nợ vẫn không vơi .

Nếu em có khi quỳ trên chánh điện
niệm câu kinh để cầu nguyện giùm ta
thì em ơi ! xin một lần được thứ tha
xóa hay quên cho con nợ – già – kiệt sức

Em không đòi nên giữ hoài quyền lực
cho mai này còn có cớ – vấn vương
ta muốn trả nhưng lạc mất bước đường
lầm lũi đi giữa niềm thương , nỗi nhớ .

Tóc hết xanh một thuở
vai áo bạc phong sương
nợ còn chồng chất nợ
bước nghiêng ngả bên đường