đành thôi – khất nợ với lời hứa trăm năm
nghiệp dĩ đeo theo cuộc sống thăng trầm
từng con chữ rụng rơi trên bến sông năm cũ
An bình nào cho hồn anh trú ngụ
để cánh chim Di – tự thú lỗi lầm
mỗi mùa đông tìm về chốn cũ ghé thăm
đem vị mặn nhờ nước sông pha tan loãng
Anh chỉ xin có vần thơ làm bạn
trải lòng mình khi nghịch cảnh vây quanh
như có em – tri kỷ – trời sẵn dành
đem câu kinh nguyện cứu anh qua bể khổ .
Anh sẽ không viết thêm bài T.H. nào nữa
vì đúng trăm là anh hứa bỏ – nợ đời
thơ không là nghề tội con chữ phải buông lơi
nên chấp nhận cho em được lời thêm lần nữa