Không dưng sao bỗng buồn vô cớ
mấy ngã sông đời chia nhánh xa
người nếm vị tình mang nỗi nhớ
ta say men rượu thấy mình già
Người tập giải sầu bằng chất đắng
đêm dài bức tóc hỏi nguyên do
tội cho sợi bạc theo ngày tháng
khó giữ màu xanh thuở học trò.
Ta quen uống mãi cũng không say
mượn rượu định quên lúc trắng tay
ngất ngưỡng, ngà ngà nhưng phải tỉnh
trớ trêu cảnh nợ hết đời này .
Người đem quên nhớ vào đêm mộng
đếm lại như sao rụng cuối trời
trăm bận tình gieo rồi trống rỗng
còn riêng nuối tiếc vệt vừa rơi.
Ta bỏ rượu cay nghe tủi tủi
vì nghèo Lý Bạch phải xa đời
một hôm bạn hỏi : rồi sao nữa?
có vớt được không trăng sáng rơi ?
Người định nâng ly kể tội – tình
bỏ yêu , để chán tự hy sinh
nhưng sao đợi sáng và ôm bóng
rồi định chia hai cái cực hình.
Ta rót rượu thêm – mặc kệ đời
đêm xuân thương tiếc cánh hoa rơi
lỡ say gối mộng dưới trăng ngủ
cay đắng gì thêm cũng một đời.
Ta – Người mang nợ khác nhau nhỉ
lấy rượu để quên chẳng được đâu
trong nỗi đoạn trường còn một ý
mượn nàng thơ trải chút cô sầu.
Fri Feb 24, 201212:01 pm