Người đàn ông đứng tuổi ngồi tư lự trên ghế sa-long sau khi vừa đốt xong mớ giấy tiền vàng bạc cho người quá cố trong ngày giỗ hôm nay. Cũng đã lâu rồi ông ít khi trầm tư lắm , vì ông quan niệm đời sống này ngắn ngủi lắm nên hãy gạt bỏ những nỗi buồn sang một bên mà vui sống. Ngay cả những lần giỗ trước của bạn , ông cũng chỉ đến sắp xếp giùm các cháu , chỉ cách cúng bái cho đúng với phong tục người Việt , rồi sau đó ông cũng cùng bạn bè khi thì nhập tiệc , khi thì giải tán. Nhưng sao hôm nao ông lại suy nghĩ buâng quơ và hình như là buồn buâng quơ , khi vô tình lật lại chồng báo địa phương cũ còn nằm trên kệ sách. 2 đứa con của bạn ông không muốn quăng bỏ đi , tụi nó muốn giữ lại như là 1 bằng chứng hay đúng hơn là 1 kỷ niệm buồn , 1 bài học mà giá quá đắt.
Ông quen biết bạn ông hồi thời ông vừa qua Mỹ , lúc đó không biết làm gì ông chạy đủ việc mong sao có đủ vài trăm đô mỗi tháng để giúp các em ông ăn học khi mới chân ướt chân ráo sang đây , còn phải có dư để gởi về Việt Nam giúp gia đình nữa. Ông loanh quanh rồi cuối cùng cũng gặp may , có người quen hồi còn ở đảo Bidong kết nghĩa chị em , nay sang đây có chồng làm nghề xây dựng nên nhận ông vào làm những việc mà xưa kia ở quê nhà ông thành thạo lắm , như xây hàng rào , làm đá mài , đá rữa , đóng Patio gỗ… Hôm đó giữa trưa nắng cháy da người ông phải nai lưng ra mà đẩy từng xe gạch lớn từ trước ra sân sau để xây thành khu vườn giải trí cho chủ nhà , nhằm cuối tuần , ông chủ có ở nhà ,thấy ông đỗ mồ hôi đầy người nên bước ra mời ông ly beer lạnh giải khát, rồi thăm hỏi đủ thứ và mới biết là đồng hương nên chuyện trò vui vẽ lắm. Làm xong khu vườn đó ông trở thành bạn của ông chủ nhà hồi nào không hay , tuy biết được bạn mới của mình là chủ 1 hãng tiện lớn nhưng ông từ chối rất nhiều lần chuyện vào hãng tiện làm cho bạn mình , viện lý do là ông không thích nghề tiện. Sau này bạn ông tìm hiểu mới biết là ông không muốn lợi dụng tình bạn để tìm việc mưu sinh tuy ông rất cần nó , bạn ông từ đó càng quý ông hơn. Ông tự tìm việc làm cho các công ty kỷ nghệ cao rồi từ từ mà học thêm cho khá hơn. Bạn ông không còn giữ khoảng cách mà còn coi ông như người nhà , mỗi lần nhà bạn ông có tiệc là y như rằng ông phải có mặt , dù là tiệc họp mặt của riêng gia đình. 2 đứa con của bạn ông đeo theo ông lắm vì ông chìu nó và chịu khó giỡn chơi với nó. Tụi nó coi ông như 1 người bác ruột .Thân đến đổi khi làm tờ di chúc sống( Living trust ) bạn ông cũng điền tên ông là người chịu trách nhiệm giữ giùm tài sản nếu như 2 vợ chồng cùng qua đời mà 2 đứa con chưa đến 21 tuổi . Ông từng phản đối và nói là bạn ông nói chuyện gàn.
Ông nhớ , lúc trước những chiều cuối tuần , khi ngồi ngoài nhà thủy tạ ngồi nhâm nhi vài ly rượu mạnh , hay vài chai beer lạnh , ngắm nhìn đàn cá koit tung tăng dưới hồ , khi màn đêm buông xuống thì nhìn xa xuống dưới núi thành phố lên đèn đẹp tuyệt vời. Khi đó Ông đã ao ước có một mái ấm gia đình đầy đủ như bạn ông , một gia đình mẫu mực cho sự vươn lên của thệ hệ những người như ông sống tạm dung nơi xứ người , tạo dựng từ đôi tay của mình.
Ông nhớ , vì tài chính vững vàng nên vợ của bạn ông không cần làm gì cả , chỉ ở nhà đưa đón các con đi học , về mà thôi ,rảnh giờ thì đi học thêm. Rồi khi , vợ của bạn ông học xong mảnh bằng cao học về quản trị kinh doanh , cô nàng ra phụ tay chồng quản lý công ty thì công ty ngày càng phát triển , dần dần từ nhỏ ra lớn , từ 1 thành hai. Ông mừng cho bạn lắm , tuy không có nhiều thời gian tâm sự và nhâm nhi cùng bạn ,ông vẫn biết , công việc làm ăn càng lớn thì thời gian cho bạn bè ít đi , riêng ông tuổi cũng đã cao nên các buổi tiệc cũng thưa dần đi.
Ông nhớ , có lần bạn ông đột nhiên rũ ông đến nhà vào buổi tối của ngày thường , vì ít khi như vậy lắm , để tâm sự . Ông vội vã chạy lại ngay , cả buổi hôm đó ông làm thính giả bất đắt dĩ cho bạn ông trút cạn nguồn cơn. Từ ngày có thêm cơ xưởng lớn thứ hai , vợ ông thường vắng nhà luôn , khi thì bay sang các nước khác bàn hợp đồng , khi thì đi các tiểu bang xa tìm thêm khách hàng , có nhiều khi cả tháng các đứa con chưa gặp mẹ 1 lần. Với tư cách là phó giám đốc và là vợ của ông , cô nàng quyết định hết mọi vấn đề giao dịch của công ty.Cô ta muốn đi đâu thì đi , đi với ai thì đi mà hình như quên mình còn có 1 mái gia đình.
Ông nhớ , lần sau cuối gặp bạn ông , với đôi mắt đỏ ngầu , bạn ông kể lể hết mọi điều , không giấu gì ông nữa , bạn ông chỉ xin ông giữ cho 1 điều bí mật thôi . Bạn ông nói trong nghẹn ngào.
– Những tưởng xây dựng được một gia sản kếch sù là tìm được hạnh phúc , tôi đã lầm điều này , có lẽ như anh mà vui , không có gì lo lắng nhiều. Gia đình không nhiều tiền để khỏi lo giữ , vợ không giỏi không lo mất. Từ lâu nay tôi cố giấu nỗi đau của mình , nhịn thật nhiều cố giữ cho gia đình đừng tan rã nhưng mà không được anh ơi ! Vợ tôi đã đi với thằng Mỹ làm sale man cho công ty tôi. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ là vì công tác nên 2 người đi chung với nhau thôi , tôi đâu ngờ vợ tôi ngoại tình với nó. Khi tôi biết được và lên tiếng thì vợ tôi thú nhận nhưng đồng ý theo lời đề nghị của tôi là giữ yên tình trạng gia đình để cho các con tôi an nhiên mà ăn học. Thời gian gần đây , có lẽ vì lời xúi giục hay sao mà vợ tôi không đồng ý cách giải quyết của tôi nữa mà đòi ly dị , đòi chia gia tài. Tôi không ngại mà đưa ra phân nửa tài sản nhưng tôi lo cho 2 đứa con không còn an nhiên mà đi học nữa , nhưng vợ tôi đã nói lời dứt khoát rồi ,hồ sơ ly dị cũng do văn phòng luật sư của vợ tôi đưa ra rồi. Tôi buồn lắm nhưng cũng chưa buồn bằng cái này , bạn ông đẩy sang cho ông cái bao thư lớn màu vàng.
Ông nhớ , ông mở ra coi rồi buông tay mà ngã ngang xuống ghế luôn , ông đứng không vững nữa , bạn ông nhắc lại lời yêu cầu ông giữ bí mật điều này. Ông rơi nước mắt mà gật đầu , trong hồ sơ ghi rõ là bạn ông bị ung thư thời kỳ cuối và các bác sĩ xác nhận rằng bạn ông chỉ còn sống không quá 3 tháng nữa.
Ông không còn biết phải làm sao nữa , chỉ ngồi im lặng như pho tượng , cho đến khi bạn ông nhắc cho ông nhớ rằng ông là người chịu trách nhiệm quản lý tài sản cho 2 đứa con nhỏ của bạn ông đến 21 tuổi , là ông phải giúp giùm cho bạn ông.
Lúc đó 2 giòng nước mắt ông mới chực rơi.
Ông nhớ , lúc đó tất cả các tờ báo địa phương đều loan tin về cái chết vì ghen của 3 người , 1 người đàn ông Việt Nam mang súng vào khách sạn bắn chết đôi tình nhân là vợ của mình và người đồng sự , rồi gọi cảnh sát , khi cảnh sát đến thì ông ta quay súng tự sát luôn , nhưng không tự sát bên trong phòng khách sạn mà tự sát bên ngoài chiếc xe của mình , trên tay còn cầm tấm hình của cả gia đình chụp chung.
Bây giờ , ở đây làm giỗ cho bạn , đọc lại tờ báo cũ ông chạnh chút đau lòng , và điều bí mật bạn ông nhờ ông giữ cho đến hôm nay vẫn còn là bí mật. Ông nghĩ không biết có nên nói chuyện này với các con của bạn ông không? Cha nó không vì ghen mà giết người , giết mẹ nó , cha nó đã hết đường sống mà tài sản thì không muốn chia cho người ngoài , chỉ muốn giành lại cho các con mà thôi.
?????
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Aug 26, 2011 12:31 pm