Vô Thường

 

” Ta về buông bỏ vấn vương
Lần tay niệm chữ Vô Thường tâm an ”

Hơn nửa đời – bạc tóc !!!
vẫn quen lì trong cô độc triền miên
hỏi thâm tâm: mắt nhắm lại hết ưu phiền ?
hay xã bỏ là được về miền nắng ấm

Đức Phật từ bi cứu độ chậm
Ma vương phá phách dẫn đường nhanh
Ta bây giờ không buông bỏ cũng đành
lối nhỏ hẹp thoát ra là trời xanh vô tận

như tuyết lạnh bên đông tàn không trách giận
dẫu xuôi tay cũng đã tận chữ bằng lòng
còn gì đâu nữa mà mong

 

Xin thêm kiếp nữa

 

” Giá như còn có kiếp sau.
Em cũng xin được cùng nhau:vợ chồng ” **
Mưa đông lạnh cần vòng tay sưởi ấm
Người xa rồi hụt hẫng một mình tôi
chiếu chăn đơn lạnh cả góc giường ngồi
cất tiếng gọi : ” Mình ơi ” trong khoảng vắng
Sao nỡ buông rơi tình tấm mẳn
cam đành nuốt đắng chữ thương yêu

Em bây giờ đếm nhớ đến từng chiều
dấu lặng lẽ gượng cười ra nước mắt
dù đã mất , vẫn không tin là sự thật
khi quanh đây mãi có mặt Người
Em xin điểm phấn , hoa cười
giữ nhan sắc lại cho đời – kiếp sau
vợ chồng xin được cùng nhau ***
* Viết theo thể Hát Nói rei^ng tặng Tâm Thệ , cô bạn học cũ
** Mượn của Tâm Thệ
*** Mượn ý của Tâm Thệ

 

Bài cho Mai-mùa đông thứ 32

 

” Dậy đi để rót rượu mời
bạn bè ghé lại niệm lời cùng anh .”

Đêm khuya gió bão
dâng sầu lên áo não buồng tim
rượu mềm môi mắt đọng giọt quay tìm
vẵng tiếng gọi khi màn đen buông kín phủ

Giữa mộng ngỡ ngàng lời tự nhủ
trong đời rung vỡ nợ ba sinh

mùa đông về sưởi ấm lại khối tình
Em nhẹ gọi lay anh giật mình tỉnh mộng

Rượu chát đắng dưới đáy ly giọt đọng
mà Mai ơi ! em ở tận nơi nào
về đây cùng gởi lời chào