Tại ham mơ

Nửa nụ cười gượng gạo
ngẩn ngơ đời cơm áo chạy loanh quanh
bao nhiêu năm tóc bạc hết còn xanh
lại vẫn phải cam đành rồi chịu thiệt

Báo cáo ngày qua từng chút việc
tờ trình bữa nọ đủ trăm công
người người khoe nghe đắng chát trong lòng
ta lặng lẽ ôm mớ bòng bong ngã chết
cửa lớp khi xưa không chịu học
để bây giờ tên thợ mộc khó làm quan
giá đừng ôm giấc mơ hoang
không thơ, không thẩn đàng hoàng đỡ thân
chén cơm manh áo vẫn cần

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Aug 27, 2014 5:29 pm

Vẫn mơ giữa kiếp Sen / Bài Thơ Hát Nói Liêu Trai

* Kính hoạ bài ” Bài Thơ Hát Nói Liêu Trai” của đại sư huynh TNL

Bài Thơ Hát Nói Liêu Trai (Ai sợ ma không nên đọc ban đêm)

Hồn thơ đã chết
Còn đâu đây phảng phất nhớ người thương
Những canh khuya hồn lảng vảng tơ vương
Thỉnh thỏang lại tìm đường về chốn cũ .

Vạn vật có sinh thời có tử
Nàng thơ dầu tử ắt lai sinh
Chốn nhân gian hơn nhau một chữ thâm tình
Rời cõi tạm hồn thơ vẫn trung trinh cùng nàng Hát Nói .

Hồn cứ hiện về như truyện Liêu Trai buổi tối
“Tranh Tố Nữ” ơi, ta chờ em tới làm thơ (*)
Đôi mình như thể cõi mơ
Áo em sương khói nhẹ hờ gót sen
Người Tranh sao thấy quen quen …

(*) Tranh Tố Nữ là một chuyện trong
Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh .

Trần Nhất Lang
————————
Vẫn mơ giữa kiếp Sen

Bị đì gần muốn chết
nên thôi đành nợ khất với yêu thương
chơi vơi nghe con chữ trách buồn vương
nhưng phải chọn con đường nhân thế cũ

Nếu lúc không cơm thi tứ tử
thì khi có gạo nghĩa nhân sinh
chạy quanh đi rồi quẩn lại cũng vì tình
lỡ đã trót dưới trăng xinh nghe Hát Nói

thì cũng phải lắng lòng mình mỗi tối
dành cho thêm để mở lối vào thơ
quên đời cay đắng mà mơ
bỏ đi nửa kiếp thợ hờ của Sen
lâu dần than quá thành quen

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Aug 07, 2014 4:10 pm

Thơ được thì thơ

Tuổi còn trẻ phải tính đường đuổi vịt
buồn làm sao chẳng nhút nhít cứ ù lì
dệt vần thơ để đỡ tủi kiếp cu-li
khi huyễn ngữ là những gì không có thật

cửa lớp ngày xưa đưa ánh mắt
văn phòng hiện tại trợn lông mày
lỡ ương ương khó hoá kiếp lên Ngài
có lột xác khỏi kiếp ăn mày đã khá
cứ những tưởng nằm yên như phỗng đá
ai nào ngờ phước hoạ cách đường tơ
thôi thì thơ vẫn làm thơ
túi đồ để sẳn đợi chờ kêu tên
mai này lúc nhớ , lúc quên !

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Aug 01, 2014 11:09 am