VÀ NỖI NHỚ DÂNG ĐẦY

Trong hoang vắng muà đông
chút gì vương xót lại
thương nhớ ngập cõi lòng
bóng hình xưa còn mãi .

Không là chiếc lá vàng
buông đời theo chiều gió
chút gì đến phũ phàng
Em ra đi từ đó .

Đã mười tám muà đông
tràn về theo nỗi nhớ
ép tim giọt máu hồng
lồng ngực tan rụng vỡ .

Đếm từng giọt sầu rơi
anh ngỡ em bên đời
mỗi muà đông về gọi :
” Em về đây anh ơi “.

Lặng chìm theo năm tháng
kỷ niệm còn ở đây
chút hồn thơ lãng mạn
và nỗi nhớ dâng đầy .

Kỷ niệm còn ở đây
và nỗi nhớ dâng đầy

Ngày 12 tháng 12 năm 2000
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Nơi nào em có hay

Cùng nỗi nhớ dâng đầy
từng bông hoa tuyết trắng
giữa trời đông nhẹ bay
anh bên đời trống vắng .

Lặng nhìn màn tuyết rơi
nhớ em cuối chân trời
con đường xưa ngập nắng
ta nắm tay rong chơi .

Bây giờ xa xôi quá
mỗi đứa một con đường
anh nơi miền đất lạ
từng đông về nhớ thương .

và nỗi nhớ dâng đầy
bao năam rồi vẫn nhớ
nơi nào em có hay
bao năm rồi vẫn nhớ .

Và nỗi nhớ dâng đầy
nơi nào em có hay .

Ngày 22 tháng 12 năm 2001
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Tháng mười hai mà nhớ

Tháng mười hai mà nhớ
gục đầu trong tang thương
tiếng côn trùng nức nở
gọi người về đêm sương .

Vẳng xa lời cầu kinh
Anh lạc bước một mình
con đường xưa dấu cũ
đã vắng đi bóng hình .

Tháng mười hai tiếc nuối
mộng thơ đã rời tay
anh giờ đây dong ruổi
với từng đông đắng cay .

Trở về phố xưa quen
đêm vàng vọt ánh đèn
anh gom từng kỷ niệm
góp đầy đáy hành trang .

để từng đông tạm bợ
anh lặng đếm một mình
miên man theo nỗi nhớ
và em – với cuộc tình .

Ngày 1 tháng 12 năm 2001
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Tháng 12 em hỏi

Tháng 12 em hỏi
có còn chút duyên thừa ?
anh thực lòng mà noí
vẫn nhớ chuyện ngày xưa .

Muốn một lần tao ngộ
nhưng sợ vướng thêm đau
sợ gieo thêm nỗi khổ
còn gì nữa cho nhau .

Tháng 12 tuyết trắng
nơi xứ lạ cô đơn
anh để hồn đọng lắng
và nỗi nhớ nhiều hơn .

Biết rằng đã xa xôi
tình cũ vỡ tan rồi
nhưng không ai ngăn được
nỗi nhớ về trong tôi

Ngày 1 tháng 12 năm 2001
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Sầu khuya

Trăng khuya
nửa mảnh chơi vơi
tình khuya
riêng đứng góc trời
bơ vơ
đau thương
nhân ảnh thoáng mờ
còn chăng ?
sót lại vần thơ
ngậm ngùi
người về
dấu nét
buồn
vui
người đi
con nước trôi xuôi
giã từ .

Ngày 28 tháng 12 năm 1992
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Nỗi nhớ khôn nguôi

Trăng giữa đông thiếu sáng
cây rụng lá trơ xương
trời giữa đông ảm đạm
mây mù giăng ngập đường .

Tình trường lỡ bước sầu
đời chia hai lối mộng
em bỏ học làm dâu
anh lên tàu vượt sóng .

Hoa tím em thôi cài
phượng hồng ngưng ép bướm
tập sách xưa thở dài
nợ Thầy hết vay mượn .

Tình thư anh để lại
kỷ niệm còn giữ nguyên
ra đi và xa mãi
chôn dấu những ưu phiền .

Anh không nỡ lìa đôi
nhưng đành phải quay bước
em chẳng muốn chia phia
nhưng không cưỡng lại được .

Hai con tim tội lỗi
trót lỡ yêu thương nhau
dẫu ngàn lần sám hối
đời có tha đâu nào .

Em về làm dâu người
cuộc đời mấy lúc vui
anh về vùng đất lạ
mang nỗi nhớ không nguôi .

Ngày 28 tháng 12 năm 1992
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Để quên



Quên em – lúc tỉnh nhớ thêm
lỡ Thu qua bước – bên thềm – đông sang
Đâu đây chiếc lá Thu vàng
gió lay cánh rụng lang thang cuối đường .
Từ em rượu đắng dậy hương
giọt nồng uống cạn , sầu dường khó vơi
Quên em ! quên cả cuộc đời
rồi khi chợt tỉnh mộng rời tay xa
Trán nhăn ,tóc bạc ,thân già
chìm sâu đày đoạ ngỡ là để quên
Thiên thần gãy cánh – ai đền ?
tơ hồng đứt chỉ còn riêng một mình .

Ngày 5 tháng 12 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Duy chỉ có mình ta

Chiếc lá rơi làm mặt hồ khua động
để lang thang Mây lẻ bóng vỡ tan
đông vừa đến cho Nàng Thu chợt tàn
cho góc phố cơn mưa chiều đáp nhẹ .

Chút ân tình còn thì thầm thật khẽ
Nàng Thu ơi ! đơn bóng lẻ từng năm
chiều xuống vội mang dấu ấn thăng trầm
gom thương nhớ chép dần trang nhật ký.

Mười mấy Thu tan dần mộng thi sĩ
có nhiều khi hờ hững với vầng trăng
như đêm nay ẩn hiện chốn cung Hằng
bóng hình xưa dần theo Thu trở lại.

Trăng không bẽ bàng nên mỗi mùa sáng mãi
lá không vô tình – khi khơi lại vết đau xưa
và vần thơ bây giờ vẫn là thơ
duy chỉ có mình ta – trên đường dài bước mãi.

Ngày 13 tháng 12 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Chờ thêm

 

Ừ nhé say thơ tội tuổi đời
theo từng chiếc lá lạnh lùng rơi
nếp nhăn vầng trán chưa tròn giấc
tóc điểm sương pha mơ chẳng rời

Nghe đêm cất tiếng vọng ngân buồn
bùng vỡ mạch sầu kéo chẳng buông
khi khép mùa vàng sang ngõ rét
đâu đây bông tuyết trắng đường tuông.

Ừ nhé say thơ mãi kết vần
ngôn từ huyễn hoặc tựa phù vân
để đời còn chút vị pha ngọt
rẽ nhánh đau thương hạnh phúc dần.

Ngắm đêm vầng Nguyệt giữa thinh không
mãi ngỡ thuyền đang đậu bến sông
thi tứ chở đầy nơi khoang mộng
chờ người viễn khách bước vào trong.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Dec 20, 2006 12:57 pm

Tất cả chỉ cho em

 

Kính hoạ bài “Nếu Đời Còn Được Lần Làm Lại ” của Thi Sĩ Châu Thái Lê

Tháng 12 đã lần từng bước chân qua
những hàng đèn giăng nhắc mùa Giáng Sinh mới
anh không chờ mà cuối năm vẫn tới
một cuối năm nữa ta đã xa vắng nhau .

Đêm lạnh co ro , giấc chập chờn chiêm bao
anh mới biết mình hết rồi tuổi mộng
hết rồi tuổi xông pha vào vùng bão động
giữa nhân gian muôn người tìm mỗi mình em .

Trời mùa đông sương giăng, lạnh, buồn tênh
có cái gì trở về , hình như là nỗi nhớ
từng đêm qua tấm chân tình trăn trở
chạy vòng theo kiếp người chưa trọn trăm năm

Trời mùa đông gió mang về từ chốn xa xăm
nơi phố cũ, lời xưa cùng nguyện ước
anh mới biết ,mình không bao giờ có được
đành chỉ buồn thấm lạnh riêng mà thôi .

Tháng 12 nỗi nhớ gỡi về chốn xa xôi
trên bầu trời mượn sao làm ánh mắt
rọi xuống trần , soi hướng tương lai trước mặt
sáng con đường hạnh phúc của riêng em

Con đường thật nhẹ nhàng chẳng bon chen
thành công tất cả , không gì thất bại
để rồi khi mỗi năm tháng 12 trở lại
anh xin cầu nguyện thêm lần – và tất cả chỉ cho em
————————————————————-
Nếu Đời Còn Được Lần Làm Lại

Ngày tháng nhọc nhằn rồi cũng trôi qua
ta siết chặt tay đón chào năm mới
dù rẽ về đâu , con đường sắp tới
thì lòng mình sớm tối vẫn bên nhau

Em có thấy đời thoáng chốc tựa chiêm bao
chuyện tình mình nằm xanh xao trong cõi mộng
anh vẫn muốn được trỡ về sau bão động
dù trăn trối cuối cùng – anh vẫn yêu em !

Tháng cạn năm cùn, đời chợt buồn tênh
chiều mây trắng về đậu trên nỗi nhớ
anh lang thang qua con đường trăn trở
nghe sỏi đá nằm than thở chuyện trăm năm

chiều mây trắng bay về nơi đó xa xăm
không chở giùm anh những âm thầm mơ ước
anh vẫn thế, làm sao em hiểu được
nên sẽ âm thầm thua cuộc mà thôi

nếu có chiều nào em thương xót kẻ xa xôi
bên khung cửa nhỏ đừng ngồi rơi nước mắt
hãy ngước nhìn cánh rừng phong trước mặt
muà đã sang rồi, hiu hắt lắm phải không em ?

anh cứ thế, bên cạnh đời làm kẻ bon chen
chưa tàn cuộc đã biết mình thảm bại
nếu còn được một lần làm lại
anh vẫn không hề ngần ngại – nói yêu em !

Dec/21/2006

Châu Thái Lê

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Dec 22, 2006 11:28 am

Previous Older Entries