Vịnh người ngã ngựa

Vịnh người ngã ngựa *

* Kính hoạ bài ” Vịnh Cây Mai Bị Bão Gẫy” của đại sư huynh Trần Nhất Lang

Đường đời vấp ngã
bóng cô đơn như tượng đá buồn thiu
bước bơ vơ lạc dấu ngẫn ngơ chiều
chân loạng choạng nghiêng xiêu nơi ngõ quẹo

Vượn nhảy cành nam treo lắt lẻo
chim kêu lối bắc vẳng đìu hiu

cúi đầu thương phận ngày đã về chiều
chồn gối mõi lên đèo riêng nỗi nhớ
con tạo gieo chi đời thường bão tố
tóc pha màu phải sụp đổ chốn hoang liêu
còn đâu ngày cũ xuân tiêu?
——–
Vịnh Cây Mai Bị Bão Gẫy

Bão tố thân mai gẫy ngả
Kẹt bên khe sườn đá buồn thiu
Cánh rừng mơ heo hút dưới sương chiều
Cây nhuộm trắng dáng liêu xiêu nơi dốc quẹo.

Gió tạt cành mai, hoa lắt lẻo
Mây giăng suối đá cảnh đìu hiu

Hoàng hôn về nhuộm tím nương chiều
Chim mỏi cánh bên đèo khơi nỗi nhớ.
Trách Tạo hóa gây chi mùa bão tố
Cho mai tàn, thân gẫy đổ chốn hoang liêu
Đời hoa được mấy xuân tiêu !

Trần Nhất Lang

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Feb 25, 2013 10:22 pm

Vẫn còn trăm nỗi

* Xin hoạ theo bài ” Vẫn còn trăm nỗi ” của Trần Nhất Lang đại huynh

Ngậm ngùi màu áo chiến
giọng trầm buồn kể chuyện thuở giao tranh
đến bây giờ đời viễn xứ phân rành
ôm nhớ Tết – người Việt Nam – đất khách

Muốn mượn đò Thiền sang bến Giác
Định vào cửa Phật kiếm cơ duyên

nhưng lòng ngại vướng tội với chùa chiền
khi nghiệp lực đầy oan khiên không thể tẩy
sông nước Cửu Long hay Ngân Hà một dãy
vẫn chưa nhiều đủ để nghiệp chãy xa trôi
làm sao có được thảnh thơi
sân chùa quét lá đêm ngồi tụng kinh
chờ trăng rồi đón bình minh?

Huỳnh vũ Hoàng Tuấn

——
Thuở trước là người lính chiến
Mấy ai mà không dính chuyện giao tranh
Cuộc nương dâu biển cả đã rành rành
Chim mỏi cánh đậu cành Nam đất khách.

Đuốc Tuệ sáng soi đò bến Giác
Cửa Thiền dìu dắt kẻ cơ duyên

Áo già lam nương náu chốn sân Chiền
Bao tội nghiệp, oan khiên gột tẩy.
Một mái thảo lư bên dòng nguyệt dãi
Chuyện trần ai theo nước chẩy hoa trôi,
Muối dưa thanh đạm thảnh thơi
“Ngày pho thủ tự, tối nồi tâm kinh (*)
Hồng mai vui đón bình mình . (**)

(*) Truyện Kiều của Nguyễn Du tiên sinh.
(**) Hồng mai là tên một loại Thiền trà .

Trần Nhất Lang.

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Feb 22, 2013 12:24 am

Cùng Trăng mơ

Thuyền Trăng mang nỗi nhớ
đợi đêm về để buông thả bóng mơ
trăm cơn mộng kéo theo ngày tháng chờ
cơn gió lạ đẩy mây mờ sang lối khác

ta mặc cả, niềm riêng đã lạc
em trêu người cổ tích chừng phai

đem ngôn từ dấu nhẹ dưới gót hài
mượn huyễn ngữ xây lâu đài trên cát
tòa tháp đó nghe muôn trùng sóng hát
điệu à ơi đệm tiếng nhạc ngàn đời
Thuyền Trăng mang nhớ ra khơi
giữa xuân không thốt nên lời vì đâu
ước làm con sóng bạc đầu

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Feb 20, 2013 1:20 pm

Xuân cảm 2013 *

* Xin hoạ bài của Đại Sư huynh TNL

Nghiêng dài xuống biển cả
Núi non sầu in bóng ngả bơ phờ
Người nơi đâu sao vắng lặng hoang sơ
Vẳng tiếng phong linh tưởng chuông Chùa dưới phố .

Viễn xứ nửa đời duyên chẳng ngộ
Xương tàn một nắm nợ đa mang

Nơi quê người đau trọn kiếp đi hoang
Rồi chợt tỉnh bàng hoàng muôn vạn sự.
Muốn chạy trốn quên đời vô Cổ Tự
Giữ sân chùa ghi huyền sử cho nguôi,
Nhưng sao cứ vướng nợ đời
Cố che, nào dấu được người yêu thương
Áo cơm đâu dám coi thường…

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

——————
Chiều nay gió buồn reo biển cả
Nam cali hoa lá cũng bơ phờ
Đang mùa xuân mà cảnh vật thấy hoang sơ
Chợt vọng lại tiếng chuông Chùa cuối phố.

Kinh kệ mười năm tâm chửa ngộ
Nhân sinh nửa kiếp nợ còn mang

Thời văn minh sao nhuốm vẻ hồng hoang
Sóng nhấp nhố, bàng hoàng câu thế sự.
Mong lãng quên, giữ vai người “Thủ Tự”
Quét sân Chùa lấy kinh sử làm nguôi,
“Lò cừ nung nấu sự đời (*)
Bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương”
Xá chi một cõi vô thường…

(*) Cung Oán Ngâm Khúc của cụ Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều.

“Bạch vân biến vi thương cẩu”.
Trần Nhất Lang

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Feb 18, 2013 11:03 pm

Được gì ?

Năm đã qua quê người cũng Tết
đưa Ông Bà nữa là hết ngày xuân
quẩn quanh che dấu, “khó về gần !”
nghẹn điếng lòng: câu hỏi thân không ai gọi

” Phú quý đa nhân hội
bần cùng thân thích ly ”

kiếp tha hương có lẽ chẳng còn gì
ôm mặt khóc , thôi , rót đi, tự cạn
lỡ ngã rồi mong ngày mai sẽ sáng
ngữa nghiêng đời chập choạng đứng lên đi
trăm năm được mất những gì
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Feb 15, 2013 3:41 pm

Khó quá *

* xin hoạ ngược vận bài “Đường Ơi Là Đường !!!” của ĐTG huynh

Chắc phải về ôm cái cột đình
cố công, vất vã phải đành kinh
khi câu xuôi đối thì sai nghĩa
lúc chữ trọn vần lại chẳng tình
niêm luật tới lui lời khó phối
vận gieo lên xuống nhạc im thinh
bao năm đèn sách trả Thầy hết
Bát cú làm chi chỉ bực mình

——————————-
Đường Ơi Là Đường !!!

Luật vận gì đâu riết bực mình
Mần hoài trật lất muốn làm thinh
Câu suông họ bảo không tròn nghĩa
Chữ thẳng người kêu chẳng trọn tình
Học đã mười năm nhìn quá tởn
Thi chừng chục lượt thấy mà kinh
Trời ơi Muối Mắm sao mà khó
Chắc phải về ôm cái cột đình !

HL
Đỗ Trường Giăng

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Feb 07, 2013 5:54 pm

Em đã là Thơ

“Nắng xưa ngụ ở cành đào
Ủ hương ngày cũ cho ngào ngạt nay” *

Trở về, con nắng cũ
để ấm nồng ru giấc ngủ, mộng xưa
tay gối đầu trên vùng nhớ nhẹ vừa
thoảng hương nắng, gọi mưa xuân về tưới

vườn hồng pha mực còn như đợi
rượu ủ mềm môi vẫn mãi chờ

ngào ngạt nay là từ ngày cũ mơ
nên cành Đào nép vào thơ nghiêng bước
Xuân về chưa? hỏi ! không trả lời được
lặng xứ người ngàn điều ước buông trôi
cũng may em trở lại rồi
để trần gian mộng còn lời vu vơ
Ừ ! Thơ , em đã là Thơ !
* Mượn của HaDiep

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Feb 07, 2013 6:41 pm