Chiều vàng trên mặt nước
ngắm từng cánh hải âu
giữa mênh mông buông được
tất cả những nỗi sầu .
Hoa sóng giăng bủa khắp
hoàng hôn chút nắng hồng
biển và trời hoà nhập
tạo thành chiếc cầu vòng .
Chờ trăng trên đầu tàu
dõi tìm bóng vì sao
như là bóng đôi mắt
nhìn theo từ phương nào .
Bây giờ khi ra biển
tôi vẫn chờ hoàng hôn
để nghe vỗ từng tiếng
nỗi nhớ từ trong hồn .
Bây giờ khi ra biển
tôi ngồi lâu lặng yên
Bây giờ khi ra biển
tôi thành kẻ lãng quên .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 7 tháng 7 năm 2004