Chưa bỏ được

Đã có lúc muốn vùi chôn quá khứ
đem màu hồng hoạ tranh sống hôm nay
mà nghiệt ngã bao thương đau vẫn giữ
nên lời buồn còn thốt giữa đêm dài .

Cánh cửa mở vào thơ – rồi tiếc nuối
khung trời giăng màu tím nhạt hoàng hôn
con ngựa hoang trên đường dài dong ruỗi
dừng lại đâu khi gối mõi chân chồn ?

Đã có lúc tự dối mình đè nén
như vô tình không đáp lại ( thờ ơ )
người quay lưng một mình tôi len lén
đếm thời gian nghe thấm những đợi chờ.

Trong mênh mông bạc đầu con sóng vỗ
phút vào bờ ôm ghềnh đá ru mơ
tôi lang thang hơn nửa đời xây mộ
chôn lấp hoài năm tháng của dại khờ.

Đã có lúc tưởng vùi chôn quá khứ
đêm lỡ say lại sừng sững hiện về
con ma xưa có dịp hành nhừ tử
cái thằng tôi chưa bỏ được yêu mê.

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 6 tháng 7 năm 2004

Bình luận về bài viết này