Cùng nỗi nhớ dâng đầy
từng bông hoa tuyết trắng
giữa trời đông nhẹ bay
anh bên đời trống vắng .
Lặng nhìn màn tuyết rơi
nhớ em cuối chân trời
con đường xưa ngập nắng
ta nắm tay rong chơi .
Bây giờ xa xôi quá
mỗi đứa một con đường
anh nơi miền đất lạ
từng đông về nhớ thương .
và nỗi nhớ dâng đầy
bao năam rồi vẫn nhớ
nơi nào em có hay
bao năm rồi vẫn nhớ .
Và nỗi nhớ dâng đầy
nơi nào em có hay .
Ngày 22 tháng 12 năm 2001
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn