Trời đang nắng , bỗng chợt mưa
em mang hờn trách cho vừa nhớ thương
Anh – con bướm nhỏ lạc đường
cố đôi cánh mỏng – vẫn vương bụi trần .
Đón mưa từng giọt bâng khuâng
hoa lòng đã giấu – hoa xuân lại về .
nở vàng thêm những say mê
để con bướm nhỏ gối thề mà đau .
Làm gì có giận hờn nhau
sao mưa nặng hạt nát màu hoa yêu ?
anh đang mơ nắng giữa chiều
bỗng cơn mưa lại đổ xiêu mộng vàng .
Khiến con bướm nhỏ thở than
mưa ơi ! ngừng lại cho Nàng xuân tươi .
Ngày 4 tháng 4 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn