Anh cũng hiểu “những lời em muốn nói”
trời phân ra và hoàn cảnh là riêng
ở trong tim ta cố dấu muộn phiền
môi gắng cười ,dối nhau: “Rằng hạnh phúc ”
Thiên thần xưa đã bao lần ngã gục
dìm đời sầu trong men đắng từng đêm
mùa xuân đi để hạ bước qua thềm
con nắng cũ đốt hanh vàng sắc lá .
Em vẫn đó nhưng khung trời như lạ
trưa lang thang trong kỷ niệm – chạnh lòng
anh ở đây – giữa hạ – vẫn là đông
tìm kiếm mãi cánh phượng hồng phố cũ .
Anh vẫn tin sẽ có lần trong giấc ngủ
thiên thần xưa màng lời hứa trở về
hát ru em dù tiếng hát não nề
khi năm tháng cứ nghìn trùng xa mãi .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 24 tháng 5 năm 2004