Tự thán – Phú

Cây cổ thụ thay màu lá
cỏ non mềm vẫn nguyên xanh
trời đã sang Thu, góc phố, đón từng cơn gió lạ
nắng vừa đổi nắng, con đường, đưa những lá vàng rơi
Ta lang thang quên, bên ngoài lạnh giá
người hờ hững nhớ, tâm thức nửa vời
đứng trên thãm cỏ , thầm nhắc thân , nhà sập bìm bìm leo qua ngõ
cúi nhặt lá vàng , lặng thương xác , trâu tàn dao bén giành nhau chia
giòng đời trăm ngã
phận tủi riêng mình
Nhớ khi xưa ,
Thời còn cưỡi ngựa bắn cung , ngàn lời vâng dạ
lúc vượt trên đầu ngọn sóng , vạn tiếng đệ huynh
buổi chợ đông muốn kết bạn không ngại giá
khi tối lửa ý làm thân chẳng màng tiền
anh cần, dăm ngàn, giữ đi , bao giờ có thì trả
chị thiếu, vài xấp , cầm lấy ,thủng thẳng hoàn lại sau
Nhưng hỡi ơi !
Đến bây giờ làm cây già đổi màu lá
hơn nửa đời để tóc bạc nhuộm phong sương
Hoạ vô đơn chí
phước bất trùng lai
thắp đuốc đêm đen tìm người tri kỷ
bắt cầu Ô thước hỏi bạn chung tình
ngọn đuốc cùn , đèn dầu hao, cạn lý
cầu ô gãy , quạ bất hợp , tan đàn
nên chi
Lúc thất vận , rơi tuột xuống bần hàn
khi sa cơ , rớt nhầm tầng địa ngục
sáng nhờ xe đi làm , không chung đường , nên chẳng thể ghé ngang
chiều cậy về qua ngõ , bận có tiệc , đành thôi không phải lúc
cơm áo đã hành , rã rời thân , rồi đến tình người , làm dựng tóc ngỡ ngàng
nợ đời phải trả , tiều tụy xác , đụng vào nhân nghĩa , phải xụi râu tủi nhục .
hình như Thu đã về ngang
có lẽ thơ chưa đến lúc
con chữ ơi hãy nằm yên
vận vần hỡi xin đừng giục

Thế nên cho ta ước
Bỗng dưng muốn làm ngọn cỏ mềm
để đời dẫu ngã nghiêng vẫn sống

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Tue Oct 25, 2011 11:40 am

Bình luận về bài viết này