Thêm điều bất ổn **

** Viết giùm cho 1 người .

Căn phòng khách tối đen , tiếng đàn vọng cổ vang đều đều của người bạn thân đang ngồi tập theo từng chữ đàn trên internet , vẫn không làm cho đôi mắt thất thần của Thầy rời khỏi khung cửa sổ , nơi có ít ánh sáng đèn đường đang nhảy múa cùng với các cành cây đong đưa qua lại . Cơn bão đang đổ ập xuống thành phố này , tuyết đã giăng trắng đầu núi , cây cối gẫy đỗ , mưa trút từng cơn , gió giật liên hồi . Thầy vẫn ngồi bất động , cũng không buồn bật đèn lên, cũng không cần chớp mắt . Hình ảnh nào đang thu vào trong mắt của Thầy bây giờ … Hình ảnh của hơn 20 năm trước …..
Một mái ấm gia đình , thật sự là 1 mái ấm gia đình , ở nơi đó có 1 người chồng hết lòng yêu thương vợ con , ngày đêm làm việc hết sức mình cho những công việc thấp hèn , miễn sao có đủ tiền để sống . Ở nơi đó có 1 người vợ không cần phải ra ngoài kiếm tiền , chỉ ở nhà trông nom nhà cửa và chăm sóc cho con cái mà thôi . Ớ nơi đó vẫn còn mang chút nét phong kiến của Việt Nam xưa và người chồng tuy hết lòng thương yêu vợ con cũng không bao giờ đụng đến chuyện rữa chén bát hay giặt giũ quần áo . Ở nơi đó thật yên bình , mọi người nhìn vào ngưỡng mộ , mái ấm gia đình thật sự dù không giàu có .
Thầy vẫn im lặng để mặc cho cuốn phim đời trôi nhẹ nhàng , những gì đang trôi mang Thầy về với vùng mênh mông mà có lẽ Thầy đã cho là mình lạc hướng .Thầy thay đổi quá nhiều chăng ? thay đổi đến nổi không còn ai chịu đựng được nữa hay sao ? Không ! Thầy vẫn vậy , vẫn yêu thương vợ con , mà yêu thương còn nhiều hơn xưa nữa là khác .
Thầy đứng lên , từ từ mở đèn , đến bên bàn viết, Thầy kéo ngăn tủ ra , lấy tờ giấy trắng , cây viết . Thầy bắt đầu ghi chép những con số nhỏ lớn dần lên theo hàng dọc của tờ giấy . Những thay đổi được Thầy liệt kê ra .Nhưng khi những thay đổi này được viết trên giấy Thầy đọc lại, rồi lẩm bẩm một mình , đây là những điều tốt vì vợ con mà thay đổi. Thầy không còn tin vào chính mình nữa. Thầy cao giọng gọi người bạn đang tập đàn.
– Ê , mầy ngưng đàn chút đi , ra đây coi giùm tao cái này.
– Gì nữa đó ông con. Ăn cơm hả? tao cũng thấy đói đó.
– Không ! Tao chỉ muốn mầy đọc giùm tao cái này.
– Không biết chữ à? Nói thế nhưng người bạn cũng bỏ đàn mà bước ra phòng khách. Đâu cái gì vậy?
– Nè đọc xem.
– Trời ! mày khỏi viết xuống tao cũng biết mà , biết từ lâu rồi bà hai à. Mày đã làm cả bọn đàn ông Việt Nam bạn mày phải mang tiếng. Mày làm tao sợ đến tận cổ không dám lấy vợ đây nè.
– Tao không có ý này , chỉ muốn hỏi mày , những điều này làm cho gia đình tốt hơn hay xấu đi.
– Cả trăm , cả ngàn người đàn bà mơ mà vẫn chưa có được như vậy.
– Vậy sao? vậy sao?
Thầy lại lẩm bẩm , lẩm bẩm 1 mình , bước lại tắt đèn phòng khách, rồi ngồi trở lại chỗ cũ nhìn xa xăm ra khỏi khung cửa sổ , khi bên ngoài mưa bão vẫn còn rơi.
Đã 2 ngày rồi, sau cuối tuần với 2 ngày dự tiệc liên tục tại 2 nhà người bạn, Thầy không mở miệng nói nửa lời , dù công việc mỗi ngày của Thầy trong gia đình vẫn vậy. Cơm chiều đã nấu xong, Thầy vẫn ngồi trước phòng khách , tắt đèn , nhìn mông lung , cũng may , các cây lớn trước nhà Thầy , đã được cắt hạ xuống , nên Thầy có thể nhìn xa hơn ngày thường nhiều lắm. Nhìn xa để thấy được đàn chim đang yên bình trên rặng cây cao sau ngày vất vả, nhìn xa để thấy những nụ đào muốn khoe sắc với cành mai vàng tứ quý… bình yên quá. Lòng Thầy bình yên?
Cầm phong bì lớn trên tay , trong đó lá thư Thầy viết bằng chữ Việt , Thầy đã cẩn thận nhờ người bạn dịch sang tiếng Anh , Thầy sợ mai sau người đọc hay vợ con Thầy không hiểu hết ý những gì Thầy đã viết. Lòng Thầy bình yên ?
Thầy đến bên tủ lấy thuốc rồi rót nước uống, xong , Thầy đến bên ghế dựa , ngồi xuống ngã lưng thư giãn cho thoải mái , mở TV lên ,chọn đài nghe nhạc, vặn âm thanh nhỏ xuống . Thầy nhắm nhẹ đôi mắt , tiếng nhạc nhè nhẹ đưa Thầy vào cõi bình yên.
Thầy vẫn nằm yên dẫu đã nghe những tiếng nói vọng ra từ nhà bếp:
– Em vẫn chưa nhìn ra vấn đề à ! tiếng thằng bạn của Thầy bực bội la.
– Vấn đề gì? Ảnh là người đàn ông trong nhà mà không làm gì hết , anh thấy đó, nằm chõng cẳng ngủ kìa . Tiếng của vợ Thầy trá lời

Thầy vẫn nằm im,hồn vẫn thả theo từng tiếng nhạc , những tiếng nhạc dẫn dắt Thầy về cõi nào đó hình như yên bình lắm.
– Em muốn nó làm gì nữa? thử cho vài thí dụ đi.
– Anh có thấy hôm qua không? Khi 2 anh đi nhậu về , em đã nói là chiếc xe của em chạy bị xẹp bánh , ảnh hứa là sáng ảnh sửa ,mà cả ngày ảnh đi làm chả hỏi gì 1 tiếng. Rồi khi về nhà, em hỏi ảnh thì ảnh nói , ảnh không biết là chiếc xe bị xẹp bánh . Anh nghĩ coi có tức không?
– Anh biết chắc là nó quên , vì khi đi nhậu về trời tối mà mưa lại lớn , rồi sáng sớm nó đi làm sớm mà trời vẫn còn mưa thì làm sao nó nhớ cho nổi. Chỉ có vậy thôi à !
– Ảnh ở trong nhà không làm gì hết , mỗi khi cuối tuần thì chỉ nghĩ đến ăn nhậu , bàn bè , mọi chuyện trong nhà hư hao gì thì cũng chỉ phải nhờ người khác mà thôi , rồi lại có giờ rảnh thì ngồi mãi miết trên máy vi tính mà nói chuyện trên trời dưới đất ,em chịu hết nổi rồi. Ảnh đã thay đổi như là 1 con người khác.
– Anh cũng thấy nó thay đổi nhiều lắm.
– Thấy chưa? đến anh mà còn nghĩ như vậy , thì ảnh đã hết nước nói rồi.
– Nhưng anh thấy những thay đổi của nó là điều tốt thôi.
– Hả?
– Em đã thay đổi nhiều và nhanh hơn nó đó.
– Anh binh vực cho ảnh
– Để anh nói thử nghe chơi nhé, nếu anh nói những gì đúng thì em chịu khó im lặng ngồi nghe giùm anh nhé .
– Được mà.
– Nó vẫn không đổi được tật bạn bè , ăn nhậu… đó là thú vui và hình như là thú vui còn lại cuối cùng của nó.
– Tật xấu mà giữ hoài.
– Ngoài ra , chuyện viết lách của nó là cái nghiệp , tuy cái nghiệp không kiếm ra được đồng bạc nào cho gia đình cả. Nhiều lần nó tâm sự với anh khi ngà ngà say , anh tin chắc những lúc đó là những lúc nó thật lòng nhất . Nó nói cái ân hận nhiều nhất trong đời sống vợ chồng với em , là chuyện chìu em, cho em đi học nghề rồi đi làm. Em đi làm kiếm tiền thêm cho gia đình là 1 điều tốt , nhưng đồng tiền chưa kiếm được bao nhiêu thì cả đống chuyện đã nãy sinh.
– Nói như vậy là sao?
– Em nghĩ xem ,nó làm sao chịu nổi khi mỗi ngày nghe em nói về chuyện nơi chỗ làm của em , không bị chủ đối xử bất công , thì cũng bị đồng nghiệp ăn hiếp , đồng tiền em kiếm chưa xữ dụng lại phải bỏ thêm tiền mua thuốc uống vì bịnh tức mà chết.
– Thì mình là ma mới mà anh. Vợ Thầy nhỏ giọng.
– Còn nó thì sao? nhận hết cả những hằn hộc trách móc, bực bội của em từ chỗ làm dội xuống đầu nó , trong khi áp lực tài chính mỗi ngày 1 tăng trên vai nó. Mỗi chiều thấy nó loay hoay trong bếp vừa rữa chén bát , vừa lăng xăng nấu 2-3 món ăn cho kịp buổi cơm tối , mà khi em đi làm về là em la ầm lên ngay , khi thì quên đóng cửa phòng lúc nấu ăn , lúc thì bày cái bếp như cái đống rác. Nói thật nghe , nó đó ,chứ anh thì không thể nào anh kham nổi dầu chỉ 1 ngày. Cả ngày đã lặn lộn kiếm cơm , chiều về lo đi chợ , nấu nướng, sáng phải dậy sớm gói cơm, xách đồ mang theo cho nó , cho con … mà em vẫn không vừa lòng. Những món ăn nó thích ăn lại phải tự nó đổi đi , mua và nấu nhưng thức ăn mà em và con em ăn được , còn nó thì mắc kệ , đồ dư thừa cũng không sao miễn no bụng, anh bỗng sợ cho cánh đàn ông của anh. Anh bỗng ghét nó làm hạ phẩm giá đàn ông xuống đến mức thấp nhất rồi.
– Tại ảnh muốn làm chứ em đâu có kêu ảnh làm đâu.
– Như vậy là nó thay đổi hay em thay đổi?
– Em không biết !
– Chuyện trong nhà. nó đã xuống tới điểm cuối, chỉ còn giặt giũ quần áo nữa thôi là nó trở thành bà hai rồi mà em còn ép nó thêm nữa. Nói thiệt nghe , mấy tháng nay thất nghiệp, anh có giờ chạy qua chạy lại nhà em nên mới nhận ra thêm 1 điều nữa.
– Điều gì?
– Là em tưởng chồng em là siêu nhân , chuyện gì cũng phải biết làm , cho nên chuyện gì em cũng dặn để cho nó làm. Mỗi lần nghe em phân công là anh muốn ngã ra chết giùm cho nó. Em có biết đâu nó cũng chỉ là 1 người bình thường , còn dưới bình thường ở những chuyện hư hao trong nhà ngoài ngõ nữa là khác. Nó làm sao biết sửa xe, lợp mái nhà , thay máy lạnh , đổi cửa sổ… ngay cả chuyện cắt cây và đóng hàng rào em nghĩ là nó làm được sao.
– Thì ảnh cũng đã làm rồi.
– Đúng ! nó đã làm theo kiểu có còn hơn không đó mà.
– Ảnh không làm thì ai làm?
– Mỗi người có 1 chuyên môn khác nhau , bắt ông Thầy giáo đi làm thợ mộc hay ngược lại chỉ là thay thế không đúng cách sẽ rất dễ bị hư hại thôi. Em đã không thấy chuyện này , nên vẫn tiếp tục cằn nhằn , để nó phải thêm 1 lần thay đổi nữa.
– Là sao?
– Nó thay đổi làm 1 con người im lặng , cắn răng chịu đựng mà không cãi lại em lời nào , nhiều khi tâm sự , nó nói , nói thấy nó quá tệ đến độ không thể nào làm em vừa lòng , rồi đến con cái cũng không còn nghe lời nó như xưa . Anh thấy nó chưa 1 lần kêu em làm chuyện gì khi em có ngày nghĩ ở nhà , vậy mà ngày nó nghĩ ở nhà em lại kê ra 1 lô việc cho nó , làm không kịp hay làm không được thì em nó nói lười biếng ,ham ăn nhậu. Nói thiệt nghe cuối tuần nó còn được chút giờ với bạn bè cho vui , cho vơi bớt sầu thì cũng bị em cho là quá đáng.
– Thôi đi , mấy anh chỉ giỏi viện cớ .
– Thì em thứ nghĩ lại lời anh nói đi , nó thay đổi quá nhiều mà em còn mang cái bực bội từ chỗ làm về làm xáo trộn thêm cho gia đình , em không biết thương nó.
Vợ Thầy cắn môi , bạn Thầy bỏ đi ra cửa , trước khi về bạn Thầy còn nói với lại 1 câu.
– Nó là động vật , một động vật sắp gần tuyệt chủng rồi , ráng mà giữ cho nó đừng tuyệt chủng đó.
Thầy giật mình mở mắt ra vì tiếng còi hụ của xe cứu hỏa , Thầy nhẹ nhàng bước khỏi ghế dựa , nhẹ nhàng bước ra cửa , định đi theo người bạn để nói gì . À ! Là động vật tuyệt chủng, chợt như có ai kêu , người bạn Thầy quay ào lại , xô cửa nhà Thầy chạy vô. Thầy dừng lại 1 chút rồi nhẹ nhàng bước ngang qua đầu chiếc xe cứu hỏa đang đậu trước nhà , Thầy lách mình giữa 2 chiếc xe cứu thương và cảnh sát vừa đến , nhẹ nhàng đi.
Thầy quay đầu lại nhìn vào nhà , người ta đã mở phong thư lớn ra xem , nhiều giấy tờ quá , nhưng người ta chỉ chuyền tay nhau 2 tờ giấy của Thầy viết , 1 bằng tiếng Việt , 1 là bản dịch tiếng Anh.

PS: Lời nhắn từ người chồng/cha bất lực

Em thân yêu và các con,
Hy vọng khi những dòng chữ đến tay em và các con thì mọi người sẽ hiểu , hay từ từ hiểu sau , nhưng mọi sự như đã được an bày sẵn rồi , mọi người sẽ không cần lo thêm gì nữa mà hãy theo đuổi những gì mình hiện đang làm.Những gì mà mọi người cho là không cần phải có mặt hay có sự đồng ý lo lắng của anh . Anh đã cho cả cuộc đời mình cho mọi người mà hình như bây giờ , trong cuộc sống này mọi người không cần hay không màng đến sự có mặt của anh nữa. Tuy thế anh cũng đã chuẩn bị xong cho mọi người , để khi anh vĩnh viễn ra đi mọi người khỏi phải lo gì về mặt tài chính cả (ít ra cũng được trong lúc đầu )
1) Hồ sơ từ văn phòng luật sư đã hoàn tất cho quyền thừa hành tài sản còn lại
từ những trương mục trong ngân hàng, những kế ước nhà, giấy chủ quyền xe đã ũy thác xong.( Hồ sơ đó cất trong tủ an toàn )
2) Thêm nữa là anh đã mua thêm bảo hiểm cho các bất động sản , để các bất động sản đó hoàn toàn thuộc về mọi người.
3) Bảo hiểm nhân thọ thì có 2 nơi , 1 là mua bên ngoài mà số trương mục thì có sẳn rồi , 1 là mua trong hãng đang làm , nhờ luật sư liên lạc với hãng sẽ được bồi thường đầy đủ .
4) Những nợ nần gì đứng dưới tên anh sẽ tự nhiên biến mất khi anh không còn nữa…
Đây không phải là những lời trăn trối mà là những lo lắng cuối cùng gởi lại cho mọi người… hãy cố gắng tiếp tục theo đuổi những gì đang theo đuổi nhé.

—-
Message from the useless husband/father

To my dearest wife and kids,

I hope by the time you and the kids get this letter, everyone will understand or will take sometime to understand. I already planned everything; no one needs to worry about what is currently happening in your life. Don’t need to concern for my appearance or my …..I already devout my whole life to the family but seems like at this moments no one care or need me anymore. Though, I still have everything planned out for everyone. When I’m gone, you and the kids don’t need to be worry about the financial (at least enough for the beginning).

1) The documents for the trust for the house, the bank accounts, cars and the rest of the property already complete at the lawyer office and are kept in a safety deposit
2) I also bought the property Insurance and everything will belong to you and the kids.
3) There are 2 different life insurances. One is from the personal life insurance and the other from my work. You can ask the lawyer to contact my work place for full benefit coverage.
4) All the debts under my name will automatically disappear when I’m gone.

This is not my last word but it’s my last worry for the family….Continue to follow whatever you are following.

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Mar 22, 2011 4:05 pm

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: