Phật không độ ta, vì trong tâm ta chỉ có em
Đã bao lần sám hối
lời kinh đều vẫn như trói buộc vào ta
nắng buông lơi xuyên cây đứng giữa chiều tà
trời lặng gió sao tâm vỡ òa, sóng nổi
Mấy bận Thuyền Từ sang bến giác
bao lần Cửa Phật độ duyên nhân
nhưng sao ta vẫn trôi nổi chốn hồng trần
tâm muốn bỏ mãi lần khân không bỏ được
Kinh sám hối đọc hoài chừng chẳng thuộc
vì trong tâm còn vướng lời ước của thiên thần
trăm năm xin chỉ được lần
là người tình nhỏ mãi gần bên nhau
tóc xanh nay đã bạc màu