Kiếp đời vô thường

Đã hơn 10 ngày rồi , câu chuyện cũng lắng đọng và tôi cũng dần quên …
Một buổi trưa mưa gió của mùa bão năm 2010 tại San Jose , con suối nhỏ hiền hoà mà mỗi ngày tôi lang thang nay trở thành con sông lớn với nước cuồng chảy phăng phăng , cuốn trôi theo những cành cây to hơn cả người ôm .
Tôi rũ người bạn Mỹ đồng nghiệp ra ngắm mưa và nhìn nước cuốn từ nơi lầu của bãi đậu xe , con đường chạy bộ hàng ngày đã bị đóng lại …. nước mấp mé chân cầu…. mưa vẫn còn rã rích …
Từ phía xa , nơi con đường quen thuộc có gần chục chiếc xe quay đèn cấp cứu , từ xe cứu hỏa cho đến xe cứu thương và xe cảnh sát … tò mò tôi rũ người bạn lấy áo mưa và ra xem náo nhiệt … Dưới màn mưa các anh lính cứu hoả tay cầm cuộn dây , 1 đầu cột vào thân mình đầu , có người cầm cả phao cứu hộ , cảnh sát thì xuôi ngược 2 bên con suối . Thấy cảnh đó càng làm tôi thắc mắc hơn , người bạn tôi thì nói , chắc có lẽ có con gì rơi xuống nước nên người ta lo vớt đó … Tôi mĩm cười nhưng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình , đây là văn hoá của Mỹ , vì tôi từng thấy trên TV chỉ có 1 con chó lạc thôi , mà nhiều khi cả 100 người tràn ra cứu , tốn hao cả bạc triệu .
Tôi theo chân anh bạn mon men đến gần các anh lính cứu hoả , nhưng thắc mắc vẫn còn mang nên tôi buộc miệng hỏi anh lính cứu hỏa .
– Anh ơi ! chuyện gì đã xãy ra vậy ?
– Ồ ! có báo cáo cho biết là trên đầu nguồn có 1 người nhảy xuống suối , nên chúng tôi đón để cứu .
– Ra thế, tôi có thể giúp gì không ?
– Các anh giúp được chứ , các anh nên đi dọc theo bờ suối , cẩn thận trượt té , nếu các anh có phát hiện gì nhớ la lớn cho chúng tôi hay .
– Được …
Tôi rũ người bạn đi ngược lại hướng trên cho tiện việc tìm kiếm , vì hướng trên ngang chỗ hãng tôi làm bên bờ kia chưa có người đi tìm …cả 2 chúng tôi đội mưa suốt buổi trưa , quên ăn , cùng các người cứu hộ đì tìm mãi vẫn không có kết quả gì …
Người bạn tôi hỏi tôi nghĩ sao ? Tôi trả lời bằng vào suy tính cúa mình :
– Tuy còn suối bây giờ chảy mạnh nhưng nếu như người đó biết bơi thì có lẽ người đó đã đi về nhà ngủ rồi , vì mặt suối chỉ rộng hơn 20 mét , chỉ nương theo nước là vài giây thôi có thể vào bờ , còn nếu không biết bơi mà dám nhảy xuống đó thì chắc muốn tự tử thôi . Bạn tôi đồng ý với ý kiến của tôi và chúng tôi trở lại làm việc , tuy có kể cho vài người nghe nhưng câu chuyện qua mau , hơn 10 ngày rồi .
Hôm này vừa mở phần tin địa phương , thấy bức hình chụp ngay cảnh con suối tôi thường đi bộ , tò mò tôi lần theo tin mà đọc , thì biết được , người ta đã tìm được xác người nhảy xuống hôm trước , ngay chỗ chúng tôi đứng trước kia rất lâu để tìm , nước đã rút cạn nhưng vì rác rến phủ dầy nên khó thấy được xác người nằm úp ở đó .
Được biết từ chổ anh ta nhảy xuống và đến chỗ phát hiện xác anh ta cách xa hơn 15 cây số .
Một kiếp người đã đi qua , mà là người Việt , vì anh ta mang họ Nguyễn , xin thắp cho anh 1 nén hương , chúng tôi đã tận sức mình , cầu cho anh ra đi và yên nghĩ trong cõi an lành mãi mãi .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Feb 03, 2010 8:25 am

 

 

Bức thư tình cũ

Cần Thơ
Đêm buồn thương nhớ 17-3-87

Anh thân yêu !
Anh ơi làm sao mình có thể kéo ngược thời gian lại ,cũng như mình làm sao có lại được những giây phút bên nhau ngày xưa . Thời gian nặng nề trôi qua , đã ba tháng rồi , bao nhiêu giọt nước mắt tuông rơi , em đã khóc, khóc nhiêù cho số phận . Đã biết là phải xa nhau mãi , nhưng hầu như ngày em cũng vẫn có ý mong đợi , mà em cũng không hiểu em sẽ đợi những gì. Đôi lúc em tự nghỉ: “Có ai đến nữa đâu mà mình cứ trông đợi hoài vậy” .
Anh ơi !
Càng nghĩ em càng khóc nhiều,nghĩ đến ngày mai vĩnh viễn không có anh bên cạnh , rồi lại hình dung ra ngày mình được sum hợp ,anh ơi !em muốn điên lên được ,có lúc em nghĩ như mình đã điên rồi đó anh , cứ chạy xe lang thang ngoài trời mà không biết tấp vào đâu ,cũng có lần em nghĩ điên : cứ đâm thẳng vào chiếc xe hơi đang tiến về phía mình ,kết liễu cuộc đời này và mình sẽ vĩnh viễn ngủ yên ,và linh hồn em sẽ đến bên anh , mãi mãi bên cạnh anh , lúc đó không còn ai bắt em phải xa anh được nữa .
Anh nhớ !
Nếu như bây giờ anh bảo em phải chờ đợi 5 năm , hoặc 10 năm nữa em vẫn hứa chắc là em sẽ chờ đợi , nhưng còn anh ,anh có đủ khả năng chờ đến ngày ấy không ?anh có hứa chắc với em là anh không quên em và chờ đợi em không ?Trước đây anh vẫn thường noí: ” Nếu không cưới được em , sẽ không bao giờ có đám cưới của anh với một người nào khác ngoài em ” . nhưng bây giờ câu nói anh có còn là sự thật hay không ? hay nó đã lỗi thời rồi ?
Anh ơi !
Nếu câu nói ấy vẫn thật sự là câu nói của anh bây giờ với em ,thì em sẽ nói với anh là : “nếu như không được làm vợ anh thì suốt đời em không lập gia đình , anh có tin không ? ” Anh ơi! mình đã đau khổ nhiều rồi ,bước đầu thử thách đã vượt qua , và lần này không biết là thử thách hay định số đã an bài .
Anh yêu !….Đến đây đã khuya lắm rồi , mọi người đều ngủ say , còn em thì không sao dỗ được giấc ngủ,nên phải lấy giấy ra viết cho anh những giòng chữ này và mong nó sẽ đến tay anh , có lẽ đêm nay em sẽ gặp được anh trong mộng đẹp.

Người yêu muôn thuở của anh .
T.H.

Quê hương ơi ! Quê hương

Ông Tư ngồi lắc mình nhè nhẹ trên chiếc ghế đong đưa trước cửa nhà đứa con ở Mỹ . Thời gian qua nhanh quá , thoáng cũng đã gần ngày về lại Việt Nam, giòng suy nghĩ miên man , chảy tràn .Bao nhiêu cuộc hợp , rồi tan … đời người có khi cũng ngắn ngủi quá . Cũng như lần này sang Mỹ thăm con , thời gian đã nhanh , nhanh hơn sự tưởng tượng của ông nhiều . 3 tháng đã qua vun vút , chỉ còn 2 ngày nữa thôi là ông sẽ quảy gánh hàng trang trở về quê hương . 2 chữ quê hương làm ông ngậm ngùi , mấy đứa con của mình bây giờ lấy nơi nào làm quê hương ? Nước Mỹ hay nước Việt Nam ? Tụi nó đã không thể nào về sống ở Việt Nam được , còn nơi này chắc chắn không phải là quê hương cúa nó .Đôi mắt ông buồn nhìn lên bầu trời xa xăm , những con chim chiều bay về tổ ấm , hình như chúng nó không cần gì hơn cái tổ ấm , để chiều chiều trở về , cái quê hương ,để có những tiếng ríu rít gọi nhau trong ấm cúng tình thâm . Không như những đứa con của ông bây giờ , suốt ngày tất bật với cái ăn , cái nợ …rồi chiều về cũng không còn chút thời gian nào mà nghĩ về , hay nghĩ đến tình thâm , nghĩ đến quê hương .
Những giòng sông trôi êm ả , những cánh đồng lúa rì rào , những đường đê rợp bóng mát cau , dừa , những đêm trăng sáng trải chiếu ra ngoài sân kể chuyện cổ tích cho con nghe …nay chỉ còn sót lại trong ông chứ những đứa con hầu như không còn nhớ nữa , hay đã cố tình quên một thời vật lộn với khó nghèo . Ừ cũng phải mà , vì nhà nghèo mà ngày xưa đứa con lớn của ông phải bỏ học ở nhà phụ với gia đình chăn mấy con trâu , để đi cày mướn cho người ta . Cho nên bây giờ nó sợ , nó thật sự sợ chữ nghèo và sợ luôn cả nơi nó đã sinh ra , với những đêm muỗi bay như sáo thổi phải xoắn quần lội đốt từng đám khói un cho trâu khỏi bị muỗi đốt . Nó sợ luôn những ngày đi đốn từng tàu lá dừa nước , bán cho người ta lấy tiền mua gạo qua bữa . Nó cũng sợ luôn những đêm mưa gió bão bùng căn nhà dột nát kêu lên những âm thanh như ma quái , muốn cuốn đi tất cả theo gió mưa … Ừ cũng phải mà ! Bây giờ tuy tất bật nhưng mỗi bước ra đường nó đều có tiện nghi , nào xe , nào nhà , nào điên thoại di động , nào máy hát bỏ túi , cầm tay .. ôi đủ thứ cả . Những thứ mà cả đời này của ông chưa một lần được đụng tới hay nghĩ là có thể có được .
Ông không cho những đứa con của ông ở đây được gì cả , mấy con khô , con mắm gọi là món quà quê hương khi ông chắt chiu mang góp nó sang đây , thì lại bị nó bỏ ngoài nhà kho , không dám mang vô nhà vì sợ hôi nhà . Ông tiếc của đời , lén khi nó vắng nhà đem nấu nướng ăn thì bị nó làm ầm lên khi đi làm về . Cả căn nhà tưởng chừng như bị nó vỡ tung ra , mọi cánh cửa mở hết , tất cả các cây quạt , quạt hết công suất , để xua đi cái mùi của những con khô , những con mắm …cái mùi của quê hương mà ông mang qua cho nó .
Ông bây giờ đã hiểu rồi , ông không thể ở lại sống chung với các con ở Mỹ được , ông cần có quê hương . Ông không muốn mai này khi nhắm mắt ông không biết quê hương ông ở đâu như các con của ông . Ông tự nhủ lòng , thôi nhé các con , có lẽ đây lần lần cuối cùng cha qua Mỹ thăm các con .
Các con đã lớn khôn và cha cũng không còn có gì để cho các con nữa . Các con không bất hiếu nhưng các con đã có một khoảng cách riêng với cha , một khoảng riêng với quê hương . Thôi thì có nhớ , các con về thăm còn không thì quê hương của cha , cha ở , nơi con ,con chọn …
Ông Tư vẫn lắc mình nhè nhẹ , chiếc ghế vẫn đong đưa ,lòng ông bỗng nhẹ nhàng và thanh thản lạ … Bao lâu nay nghĩ mãi mà không thông , có lẽ trời Phật đã giúp ông nghĩ suốt hôm nay .
Ông mĩm cười , nói một mình , quê hương ơi ! quê hương .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Jul 17, 2007 3:00 pm

Nợ thêm lần nữa

 

Vừa được người bạn cho hay là cuối tuần này có chuyến tàu đi chơi sẵn dịp nghỉ lễ , tôi vội vàng chạy vào check ngay. Ồ ! thật tuyệt , 3 ngày lang thang trên mặt biển của vùng vịnh Mễ Tây Cơ , dưới cái nắng dịu dàng của mùa này, quả là thiên đường. Tôi vội vàng chộp ngay cái địa chỉ đó gởi đi hỏi xem các bạn bè có ai muốn đi chung cho vui không? Gởi đi xong mà lòng tôi phơi phới , hơn 20 năm rồi chúng tôi chưa có dịp nào bước được xuống du thuyền đi chơi thử 1 chuyến. Trong khi chờ đợi thư trả lời của các bạn , tôi gọi nhanh về nhà thông báo quyết định của tôi cho bà xã.

– Hello em , anh vừa định mua vé cho chuyến đi chơi xa cuối tuần này.

– Đi đâu vậy anh? Vợ tôi hỏi.

– Anh định sẵn dịp lễ cả nhà mình đi xuống du thuyền chơi 3 ngày nghe em , từ ngày thứ sáu đi và thứ hai về lại. Vì thứ hai còn nghỉ lễ đó em.

– Ồ ! vậy cũng được , nhưng giá có đắt không?

– Khoảng 500 đô 1 người , chưa tính những chi phí khác.

– Ồ vậy hả?… anh mới được lên lương?

– không?

– Anh mới được thăng chức hay được thưởng?

– Không !

– Anh mới trúng mánh , trúng stock?

– Trời ! em ! mánh gì mà trúng , stock nào có mua đâu ! sao em hỏi vậy?

– Anh à ! không có chuyện gì hết sao lại bỏ ra số tiền quá lớn vậy , bây giờ mình đâu có dư đâu anh?

– Anh charge thẻ được mà.

– Rồi anh không trả lại cho người ta à !

– Ơ ! !!!… Thì lâu nay mình không đi chơi mà em , em thích đi du thuyền lắm mà..

– Thôi đi nghe anh , từ từ khi nào mình thoải mái rồi hãy đi nghe anh. 4-5 người đi mất cả mấy ngàn bạc , mình cần tiết kiệm bây giờ mà anh….

– Ơ !!!

– Thôi em phải đi học thêm make up đây….bye anh nghe, chiều về nói chuyện tiếp…

Tôi để cái điện thoại xuống mà đầu óc miên man , cái thằng người mãi mơ mộng , lang thang trong cái nghiệp văn thơ mà hơn nửa đời không đổi được chén cơm , tô mì gói…. Tôi thoáng đau nhói trong tim , cơn đau không hành hạ thể xác bên ngoài mà nó hành hạ cái thằng người bên trong tôi. Đã bao nhiêu năm nay rồi vẫn vậy , vẫn chạy vòng cơm áo mà cơm áo vẫn còn hành mãi thôi..

 những giòng chữ trong điện thư của các bạn trả lời nhòa đi… thôi không đọc nữa , đọc để làm gì , nếu có hẹn cũng đành phải thất hứa thôi…Chắc có lẽ lần này phải nợ em thêm nữa…

Những miếng cơm cháy

Thằng nhỏ vừa thất thểu đi học về , trời trưa nắng chang chang, vào nhà lấy cái ly định uống ngụm nước mát thì tiếng thều thào từ trong buồng trong vọng ra .
– Tuấn , con vào đây cho ba nhờ cái này .
Quăng vội mấy quyển tập lên bàn , nó chạy ào vào buồng trong .
– Con nè ba .Người đàn ông lớn tuổi ,gầy khô đang nằm nghiêng trên giường, cố đưa tay như muốn ôm trọn đứa con vào lòng .
– Đừng ba , không khéo ba lại té nữa đó . Thằng bé la lên .
– Con mới đi học về đó à ? có đói bụng không con ?
– Dạ, con mới đi học về . Ngập ngừng 1 chút thằng bé nói – Con không đói lắm .
– Hay là nghỉ học đi con .Cực khổ cho con phải nhịn đói đi học , mà như thế này con cũng không chịu nổi bao lâu đâu .
– Ba , con muốn đi học .
– Nhưng … nói đến đây người đàn ông ngừng lại – Ừ thôi , con hãy cầm lấy lá thư và đem đến địa chỉ này , nhớ là hỏi cho được người tên này mới đưa thư nghe con .Kế đầu giường còn chén cháo , con lấy ăn đỡ rồi đi mau về mau .
– Chén cháo của ba mà , ba ăn đi ,con đi mau về mau .Nói xong thằng nhỏ chạy nhanh ra cửa .
Vừa đi nó vừa đọc nhanh lá thư với địa chỉ xa lạ trên tay , nó nhẩm tính , từ đây đến con đường đó cũng mất ít lắm là 4-5 cây số . Tội nghiệp đôi chân khẳng khiu khô gầy và cái bụng đói meo mà bây giờ phải lội bộ đường dài như thế .Nó muốn quên đi cái đói và quãng đường xa nên cứ nghĩ ngợi lung tung .Tại sao lâu nay không bao giờ nghe ba nó nói là có người quen nào ở đó đâu , tuy ít khi nào nó đi lại nơi đó ……
Cuối cùng nó cũng tìm được đến căn nhà trong địa chỉ thư , nó bước đến trước cửa và gọi to;
– Có ai ở trong nhà không ? 1 đứa bé chừng đâu nhỏ hơn nó 1 vài tuổi đi ra .
– Anh tìm ai ?
– Xin lỗi có phải đây là nhà của Trần thị Tuyết không vậy ?
– Đúng rồi ! Anh tìm má tui à .
– Có chị Tuyết ở nhà không ?
– Má đi làm rồi , có chuyện gì không anh ?
– Má em đi làm ở đâu vậy ? chỉ cho anh được không ? Thằng nhỏ ngần ngại nhưng cuối cùng cũng chỉ đường cho Tuấn đến chỗ làm việc của má nó .
– Ai hỏi gì vậy con ? giọng của một người đàn bà từ phía sau vang lên .
– Có anh nào hỏi má con , con chỉ đường lại chỗ làm, của má rồi ngoại .Thằng bé nghe có người nó nhanh chân rời khỏi ngôi nhà quên luôn câu giã từ . Vừa đi nó vừa nghĩ lung lắm , tại sao ba mình bảo đem thơ cho người đàn bà lạ này ? bà ta có quan hệ gì với mình ? Hay là ….nó xua đi ý nghĩ vừa thoáng qua khi đến trước cổng nơi mà thằng bé chỉ là má nó làm ở đó . Nó hỏi người gác cổng và chờ đợi .
Bên trong 1 người đàn bà đi ra , gương mặt trông quen thuộc lắm , nhưng nó không nhớ làm đã gặp ở đâu .
– Em đi tìm chị à .
– Chị có phải là Trần thị Tuyết ở địa chỉ này không ? Nó đưa cái thư ra .
– Đúng là chị rồi , thư này của chị à !
– Của ba tui gởi cho chị đó .
– Của ba em , đâu đưa cho chị xem .
Người đàn bà xé vội lá thư và đứng đọc thật nhanh những hàng chữ to không ngay hàng trong thư . Chi bỗng ngồi bệt xuống vạt cỏ bên đường mắt mở trừng vào khoảng không , nghẹn lời không nói được . Thằng bé thấy thế lay mạnh chị .
– Chị , chị ơi ! Chị có sao không ? chị không trả lời nó, đôi mắt chị chảy ào những giòng lệ . Chị từ từ đưa lá thư cho nó xem .
Nó chẳng hiểu gì nhưng vẫn cầm lá thư lên đọc …..

” Tuyết con ,
Đã lâu lắm rồi ba chưa gặp lại con ,cũng gần 2 năm rồi .Kể từ ngày ba bị té gãy xương sống và xương chân , ba không ra ngoài để gặp con được nữa , cho nên con không biết được tin ba ở đây . Ba cũng không báo tin cho con biết vì sợ con lo nhiều , nhưng đến nay ba đành phải cho con biết tình trạng của ba , khi trong nhà không còn gì để bán được , Dì con đã dắt mấy đứa nhỏ về bên ngoại mấy ngày nay nhờ giúp đỡ ,mà chưa có tin gì . Ba biết bên ngoại của dì cũng rất nghèo,nên có lẽ không được gì đâu . Nhà còn mấy lon gạo nấu cháo ăn qua bữa . Tội nghiệp thằng Tuấn , nó không chịu đi về bên ngoại, không chịu xa ba và nhất là không chịu bỏ học ,mặc dù nó nhịn đói nó vẫn đi học . Ba không nỡ nhìn nó đói mãi , hôm nay nên ba viết thư này cho con ,ba biết nó phải nhịn đói đi tìm con ,vì nhà còn chỉ có 1 chén cháo mà nó thì không bao giờ ăn phần của ba ,mỗi ngày khi đi học về nó đi xuống rẫy ,bờ sông lượm cành khô trôi giạt và hái mót những đọt khoai mì ,khoai lang mà về nấu ăn đỡ đói , ba xin con tuỳ theo điều kiện của con mà giúp đỡ cho gia đình ba qua tai nạn này .Ba mong tin của con nhiều .
Ba của con ”

– Chị là con của ba ? Sao em hông nghe ba nói gì về chị cả ?
– Chuyện dài lắm em ,Ba bây giờ ra sao rồi ?
– Ba có thể đi chậm vài bước được nhưng vẫn còn yếu lắm .
– Em ngồi đây chờ chị nhé , chị sẽ trở lại nhanh lắm .Người đàn bà nói xong lao nhanh vào trong . Còn lại 1 mình nó tự hỏi , sao bao lâu nay ba không nói cho nó biết gì rồi bây giờ ba nhờ chị Tuyết giúp đỡ cho nó ….Nhìn căn nhà và nơi làm việc của chị Tuyết thì chắc rằng chị Tuyết cũng không khá lắm đâu , mà sao ba lại nhờ chị Tuyết cho thêm gánh nặng cho chị nữa .
– Nè Tuấn , em hãy cầm số tiền này về cho ba mua thuốc uống và thức ăn nhé . Đây là gói cơm chị vừa nấu xong ở trong đó , em cầm về nhà ăn ….nhớ đi xe về nghe để không ba trông em lắm . Mỗi ngày sau khi đi học về em đến đây , chị sẽ bới cơm sẳn cho em đem về cho ba nhé .Nhớ là chờ chị ở chổ này … Nói với ba là mai mốt chị đi thăm ba .Thôi em về đi .Người đàn bà nói 1 hơi dài và đẩy thằng bé lên xe sau khi chị đón được .
– Cám ơn chị nhiều .Thằng bé chỉ nói được bao nhiêu khi chiếc xe lăn bánh rồi .
Người đàn bà lầm lủi đi vào bên trong , chị chợt nhớ ra mình quên hỏi địa chỉ của thằng nhỏ thì làm sao mà đi thăm ba cho được .Thôi cứ chờ mai thằng nhỏ lại thì hỏi nó sẽ biết , hy vọng đi thăm cho ba đỡ tủi cực .
————————————-
Sau khi chờ con ăn no với gói cơm mà người đàn bà gởi về nhà ,người đàn ông mới lên tiếng .
– Con à ! Chị Tuyết có nói gì thêm không con ?
– Dạ không .Thằng nhỏ nói .Chị Tuyết hình như bận lắm , chị chỉ dặn con là mai lại chỗ đó chờ chị thôi .
– Để làm gì vậy con ?
– Dạ để chị gởi đồ về cho ba .
– Tội nghiệp . ..Người đàn ông thở dài .
– À ba ơi ! Chị Tuyết nói là mai mốt chỉ mới đi thăm ba được .
– Con có cho địa chỉ nhà mình không con ?
– Dạ chưa .
– Đừng cho chị Tuyết biết mình ở đâu nghe con .
– Sao vậy ba ?
– Mai mốt con lớn ba nói cho con nghe .Nhớ là không cho địa chỉ cho chị Tuyết hay cho ai nghe con .
– Dạ …

Được 2 tuần rồi , mỗi ngày sau giờ tan học thằng nhỏ vẫn đến chờ và mang cơm về nhà cho ba nó .Trong gói cơm đó lúc này có thêm mấy miếng cơm cháy nóng giòn nữa . Nó không dám đi xe về hay nó đúng hơn là nó không muốn phí phạm ,khi nó vẫn nghĩ là nó còn dư sức đế đi bộ về nhà . Cộng thêm bây giờ có mấy miếng cơm cháy nó có thể vừa đi vừa gậm cơm cháy thì được quá rồi .
Và hôm nay cũng thế nó vẫn lang thang đến nơi hẹn để chờ chị nó , khi vừa đến ,nó gặp ngay chị nó chờ sẳn ở đó , vừa đưa cho nó bọc cơm chị nó vừa đẩy nó ra đường đế đón xe ngay mà về . Gương mặt chị lộ rõ vẻ lo âu nhiều lắm , nó định hỏi nhưng xe đã chạy rồi . Thắc mắc trong lòng làm thằng nhỏ không thể nào yên tâm ngồi trên xe được , nó bảo bác tài xế ngừng xe lại cho nó xuống vì nó còn bỏ quên đồ . Nó xuống xe ở 1 khoảng không xa lắm và đi ngược lại chị nó . Từ xa nó gặp chị nó đang đứng cúi mặt xuống đất đối mặt với 1 người đàn bà khác ,trong khi bà ta có vẻ rất giận dữ với chị nó .Nó đi nhanh lại và nghe loáng thoáng những câu la hét của người kia với chị nó .
– Mầy đang làm cái gì mầy biết không ? Đồ phản . Mầy không còn nghe lời tao nữa à .Thằng cha mày hừ , ổng có bao giờ nghĩ mầy là con của ổng hay không ? Mày nói đi … mày nói đi .
– Má à ! Ba đang bị thương tật mà …và con cũng chỉ lấy một chút cơm dư của cơ quan cho ba thôi , không cho ba thì cơ quan cũng cho heo ăn mà .
– Tao không biết . Nhưng thà mày cho heo ăn tao không tức . Tao đã theo dõi và biết được nhà của nó ở đâu rồi . Tao sẽ lên đó quậy 1 lần cho nó biết tay .
– Má à ! con van má mà … Ba đang bị thương không có cơm ăn ,không có tiền thuốc uống mà má còn muốn làm gì nữa .
– Tao mặc kệ , tao muốn ổng chết ….
– Má ….
Thằng nhỏ nghe đến đó nó dừng chân và quay nhanh người trở lại , nó chạy như bay . Nó muốn về ngay lúc này để bảo vệ cho ba nó khỏi người đàn bà hung dữ đang muốn ba nó chết . Nó lại quên rằng đi xe sẽ nhanh hơn , nó tiếp tục chạy , rồi khi quá mệt nó đi chậm lại …rồi chạy …rồi đi . Trong cái thở gấp nó nói nhanh với ba nó .
– Chết rồi ba ơi !
– Cái gì vậy con .
– Bà đó đòi giết ba .
– Bà nào ?
– Má của chị Tuyết đó ….Người đàn ông thừ người im lặng , đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc loà xoà của nó mà nói .
– Không có gì đâu con . Đâu con nói cho ba nghe chuyện gì đã xảy ra coi .
Thằng bé kể hết chuyện cho ba nó nghe .
– Thôi ! con mai đừng xuống tìm chị con nữa nhé .
– Dạ ! À sao má lâu về quá vậy ba .
– Có lẽ má con chưa tìm được người giúp đó con . Người đàn ông ngồi thừ người ra suy nghĩ , bỏ mặc thằng nhỏ kêu ăn cơm .
– Ba à ! ba đói bụng rồi ăn cơm đi ba .Ba à …

Đã mấy ngày rồi nó không đến chỗ chị nó chờ cơm nữa , mà sau khi tan học , nó về với ba nó, nhà còn ít tiền mà chị Tuyết cho nó dành đế mua gạo nấu cơm cho ba nó ăn .Nó lại tiếp tục lang thang đi tìm mấy nhánh cây trôi giạt theo bờ sông , nhặt những phế liệu đem bán … những cọng rau mọc dọc theo bờ sông như rau mát,rau chay , rau diệu ,rau đắng biển ….được nó chiếu cố thường xuyên . Dần dà nó còn biết bắt thêm những con cá , con cua nhỏ ,nằm kẹt lại trong các vũng nước khi thuỷ triều rút cạn .Và khi nó biết bắt được những con hến sông thì buổi cơm của nó và ba nó đỡ phần vất vả hơn nhiều . Dọc theo bờ sông Hậu , chỗ nào nó cũng có thể bắt được dễ dàng những con hến đó và các loại rau nó tìm được giúp nó có những nồi canh rau với hến thật ngon .
Chuyện tưởng đã qua, hơn 3 tuần lễ trôi trong yên lặng , nó cũng đã quên cái chuyện đi chờ cơm cháy rồi .Chân sáo tung tăng khi chiều dần xuống , nó vui lắm vì mới bán các phế liệu nhặt nhạnh được ít tiền . Vừa xách túi gạo định về nhà với ba , thì nó trông thấy rất nhiều người vây quanh con hẻm đường dẫn vào nhà nó .Nó chen nhanh vào trong hẻm , lách mình chạy vội vào trong nhà .Chị Tuyết đứng trong nhà cố tình cản không cho người đàn bà mà chị kêu bằng má vào nhà , bà ta gào lên giận dữ .
– Mày tránh ra mau , đồ phản , tao từ mày luôn ,như từ Ông già mầy vậy , mày muốn không ?
– Má à ! Chuyện gì cũng từ từ mà nói .Chị Tuyết năn nỉ .
– Từ từ cái gì mà từ từ , bao nhiêu năm nay khi còn là sĩ quan chức quyền , ,ổng bỏ tao với mày đi mất . Nay bị thương nằm lê lết thì lại trở về đây ăn bám .
– Má à ! xin má cẩn thận cho , ba đang bịnh đó .
Trong nhà có tiếng ba nó vang lên .
– Tuyết con , để cho má con vào đây đi , đừng làm lớn chuyện nữa con . Còn bà , vào đây ! Bao nhiêu năm nay bà thay đổi nhiều quá .Ngưòi đàn bà len vào trong nhà , đứng trước ba nó mà quên là có nó đứng bên giường .Bà quát lên .
– Tôi thay đổi ? còn ông thì sao ? Tôi muốn ông chấm dứt ngay cái chuyện ăn bám con Tuyết nữa , nó bị ông bỏ rơi bao nhiêu năm nay rồi , ông không còn là cha của nó nữa .
– Tuyết con , vào đây . Ba nó gọi .Con hãy nói cho má con biết bao nhiêu năm nay ba bỏ con ra sao ?
– Má à ! ba có bỏ con ngày nào đâu , tháng nào ba cũng cho người mang tiền lương xuống cho con mà .
– Hả …Mày nói gì ! Tiền lương gì ?
– Thì những số tiền con dành để cho má cất nhà , tiêu xài , mua sắm đồ đạc đó .
– Sao mầy nói là tiền của vợ chồng mày đi làm gởi cho tao .
– Nếu con nói là của ba thì má nhận sao ?
– Đủ rồi . Mày đừng binh vực cho ổng nữa .Người đàn bà hét to lên rồi đi ra cửa .Tao không muốn ổng ăn bám mày nữa , dù là những miếng cơm cháy cho heo ăn .Còn ông , là một sĩ quan mà lại đi dành những miếng cơm cháy như thế sao ?
– Má con xin má .
– Tao không ở đây cho mày xin đâu . Tao đi về đây .Bà vừa nói , vừa bước ra cửa đi về , nhưng những chuyện ồn ào nãy giờ đã làm cho mấy tên công an khu vực đến tận cửa nghe ngóng , nên khi người đàn bà vừa bước ra khỏi cửa 2 tên trong bọn đã đến , mời bà về văn phòng khu vực làm biên bản hỏi cung .Mọi người rồi cũng giải tán .
– Tuyết con ! Con cũng về đi , ba không sao đâu .
– Con lo quá , má bị công an mời đi rồi .
– Tại bả làm ồn ào hàng xóm thôi mà .Không sao đâu ?
– Nhưng chuyện của ba ?
– Không gì đâu con, ba biết lo mà .
Chị Tuyết nán lại hỏi han ba nó thêm 1 chút rồi cũng từ giã ra về , sau khi đã để lại ít tiền cho ba .

—————————
Hôm giỗ đầu của ba nó , trong cảnh ở trại tỵ nạn trên đảo Pulau Bidong Malaysia ,nó cũng cố tìm cho được mấy nén hương và nấu mấy món để bày lên bàn thờ cúng ba nó .Những đứa em của nó – bây giờ quây quần trong căn phòng chật chội tỵ nạn , rất đỗi ngạc nhiên khi nó dọn lên bàn thờ những miếng cơm cháy và những con cua nhỏ kho với muối trắng .Nó lâm râm khấn nguyện .
– Vong hồn của ba ở suối vàng nếu có linh thiêng xin phù hộ cho đàn con của ba nên người . Con đã làm theo lời ba là đưa được mấy đứa em con vượt biên thành công , bây giờ con đang cúng ba ở đất Mã Lai đây , không biết mai này con sẽ định cư và cúng ba ở đâu nữa .
– Anh hai ! Tại sao lại cúng ba cơm cháy và cua con kho vậy anh ?
– Chuyện dài lắm , để anh kế cho các em nghe nhé .Chuyện đã xảy 9 năm rồi ……Nó tiếp tục kể cho đến đoạn những miếng cơm cháy và 2 tên công an dẫn người đàn bà đi thẩm vấn . 2 ngày sau , ba nó bị bắt đi vì tội không trình diện để đi học tập cải tạo và ba nó đã bỏ ra đi khi còn trong trại cải tạo .
– Vậy là má chị Tuyết hại chết ba rồi .Một đứa em nó hỏi .
– Đừng nghĩ như vậy em à ! Ba đã bị thương chưa lành thì làm sao chịu đựng được . Thôi hãy dọn cơm ăn đi .
Nó cầm mấy miếng cơm cháy lững thững đi ra phía bờ biển , vừa ăn suy nghĩ miên man . Xin ba hãy phù hộ cho con .

Aug 20-03

Ngày lễ Mẹ xứ người

Hôm nay sau buổi ăn tối của cả gia đình ở 1 nhà hàng của Mỹ cho ngày Mother day , trên đương về tôi dừng lại ở 1 trạm xăng bên đường đế đố thêm xăng .

– Excuse me

Nghe tiếng nói từ phía sau lưng, tôi giật mình quay lại , thành phố đang vào đêm , đêm của ngày lễ Mẹ – Mother day – đường phố không đông đúc cho lắm , nhất là vào buổi cơm tối hôm nay . Người thanh niên dáng hao hao gầy , có khuôn mặt á đông trẻ đang đứng rất gần tôi .

– Can you help me some thing ? I need help really need your help.

– What can i do for you ?

– Can we talk at that corner?

– Are you Vienamese?

Tôi hỏi và nhìn theo hướng tay anh ta chỉ , không xa lắm , chỉ vài bước xa chiếc xe tôi đang đổ xăng mà thôi , tôi còn hơi ngần ngại thì tiếng nói của đứa con gái từ trong xe vọng ra .

– Cha à ! xăng đầy rồi kìa …

tôi vừa bước theo anh kia vừa nói với con gái … như để thông báo cho biết là tôi rời chổ đậu đổ xăng xe.

–  Cha nói chuyện với anh này tí , Cha trở lại ngay .

quay sang anh ta tôi hỏi lại bằng tiếng Việt

– Anh là người Việt Nam phải không ?

– Dạ đúng chú à !

– Có gì cần tôi giúp vậy cháu ?

anh ta chưa trả lời tôi vội mà đến bên chiếc xe của anh ta, mở cửa lấy ra 1 bó hoa hồng to trao cho tôi .

– Xin chú cầm lấy bó hoa hồng , và nhờ chú cho cháu xin 2 gallons xăng , chỉ 2 gallons thôi chú ạ !

– ơ !

– Không phải cháu ép chú mua hoa đâu , hoa này cháu mua là để cho mẹ cháu , hôm nay là Mother day .

– ơ ! tò mò tôi đưa mắt vào trong xe , một cái bánh to trong hộp trông rất đẹp mắt , một con gấu nhồi bông trắng lớn .

– Hồi nãy chạy xe đến gần đây , xe bị ngừng máy , cháu tưởng nó hư , cháu cố đẩy vào đây , nhưng coi lại thì xe đã cạn xăng . Chú giúp cháu 2 gallons , cháu nhường bó hoa này cho chú .

– ơ ! ồ con gấu đẹp quá hén .

– Chú ơi ! cháu xin chú , con gấu ….

người thanh niên tưởng tôi muốn lấy con gấu nên nói một hơi dài qua màn  nước mắt .

– Con gấu và bó hoa này cháu vừa mua ở góc đường đằng kia , chỉ có 50 đồng , không đáng là bao nhưng cháu gom hết tiền trong túi cũng chỉ có được 45 đồng 70 cents thôi . Cháu năn nĩ mãi người bán thấy trời tối nên mới bán cho cháu . Con gấu có đeo cái trái tim với hàng chữ ” I love you ,Mom” , con gấu mà ngày xưa khi còn bé cháu hứa là sẽ mua tặng Mẹ , để bây giờ … chú ơi ! cái bánh và còn gấu xin chú để yên cho , bó hoa này cháu xin nhường cho chú .

 tôi ngẩn người …

– Cháu đã là đứa con không nên người , cả năm nay bỏ nhà ra đi , con nhớ mẹ và hôm nay về thăm mẹ mà một chút xăng cũng không còn , thật là tệ .

– Này cháu , hãy đẩy xe lại đây mà đổ xăng . Chú không lấy gì của cháu đâu , đừng khóc nữa ,

tôi phụ tay đẩy chiếc xe đến chổ đổ xăng , bơm đầy bình xăng cho người thanh niên rồi nói ….

– Hãy mang tất cả những gì cháu mua cho Mẹ cháu hôm nay về nhà , nhớ nói với mẹ cháu là cháu thương mẹ cháu là đủ rồi … Cháu không cần cám ơn chú , cho chú gởi lời say ” Happy Mother day ” đến với mẹ cháu nhé .

– Cháu cám ơn  chú nhiều …

tôi trở lại xe , mỉm cười trên đường lái về nhà … hôm nay có lẽ tôi đã làm được 1 việc tốt cho ngày Mother day .

Khách sạn giữa rừng hoang

 

Đêm thứ nhất

 

Tôi có cô em gái ,Trăng , vừa dễ thương , vừa giỏi lo toan … nên lo giùm luôn cho người anh hai hời hợt quá .

Ngày đi họp mặt đã đến nơi mà tôi vẫn chưa biết mình sẽ trôi giạt về đâu , nên em gái Trăng đã đặt giùm tôi 1 phòng khách sạn ở gần nơi tổ chức họp mặt . (Lẽ ra tôi tự mình làm chuyện này , nhưng tôi chưa chắc chắn …nên vẫn còn bỏ ngõ chổ ngủ , với lại , tôi lăn đâu ngủ cũng được mà , cho tôi vài chai say lăn quay là có chổ ngủ ngay .)

Sau 1 ngày lăn lộn trong công việc , tôi tất tả chạy ra phi trường xuôi nam , người mệt phờ ra khi đứng đợi ở phi trường OC, cũng may Dốc theo hẹn của Độc cô huynh mà tiện đường rước luôn tôi về nhà hàng Cali …. Sau những lời chào hỏi chân tình , những câu chuyện vui , những nụ cười giòn hơn pháo và nhất là sau khi nốc cạn chai beer ,nhét đầy bụng các thứ ăn ngon , tôi đã mệt giờ đôi mắt mở không lên , nên khi anh Hưng đưa giùm tôi về khách sạn, là tôi định bụng sẽ ngủ 1 giấc thật ngon đến sáng ,để còn thức sớm ra phi trường mà rước em gái Trăng nữa .

Khách sạn La Quinta ở Costa Mesa cũng không đến nỗi tệ lắm , tuy phải leo lên 3 tầng lầu . Châu lão gia sau 3 giờ đồng hồ kẹt xe ( hong biết thiệt giả , vì hứa đón tôi ở phi trường mà nay đã đem con bỏ chợ rồi ) đã check in xong. Tôi vào phòng chuẩn bị các thứ và định đi ngủ , cũng hơn 11 giờ đêm rồi, sợ ngủ quên nên tôi vặn cái đồng hồ báo thức ….rồi chùm mền mà ngủ … nhưng …..

…. chỉ vừa thiu thỉu thôi thì những tiếng động , tuy nhỏ , cũng đủ làm tôi khó ngủ , tôi nghe cho thật kỷ xem là tiếng gì mà có lúc nhanh , lúc chậm …thời thường tôi đâu biết sợ mà là gì nên tôi nhè nhẹ mở mền ra …  ồ ! thì  ra là tiếng những chú chim gõ kiến nhỏ xíu , gõ cạch cạch lên cái gì đó tìm các chú kiến nhỏ …thì phải . Tôi chùm mền lại định ngủ tiếp , quái ác thay , mấy chú chim như thấy tôi trùm mền hay sao mà gõ nhanh và mạnh thêm . Tôi tức quá tông mềm ra thì mấy tiếng kêu im bặt , tôi nhắm mắt lại thì lại nghe các tiếng động đó tiếp . Không ngủ được tôi ngồi dậy định kiếm vài chai beer dưới quán Hooter uống cho say … nhưng cái tật làm biếng đã kéo tôi lại trong phòng … tôi nghĩ ra cách hay , lại bên máy laptop mở bài thơ ra để cho nhạc nhẹ ru mình ngủ …. tôi mĩm cuời với ý nghỉ đó mà chợp mắt ngủ …

Chừng hơn nửa đêm , tôi giựt mình choàng tỉnh dậy vì những tiếng động lớn át cả tiếng nhạc của máy laptop …. Trời ! sao mà xui dữ vậy , mướn nhằm cái khác sạn mắc dịch , ồn ào quá cở không sao ngủ được …coi đồng hồ thì chỉ mới 4 giờ sáng thôi , tôi giận quá đập tay xuống giường thì các tiếng ồn im bặt , tôi nhắm mắt ngủ tiếp , nhưng chỉ lát sau thôi là tôi bị các tiếng động đó đánh thức dậy nữa …Lần này tôi không thèm giận nữa , mà chạy vào phòng vệ sinh tắm rữa , thay đồ , rồi …dạo bến .

Châu lão gia trước khi đi ngủ có đố ( hay là lão muốn dặn tôi làm việc sớm mà không nói) là nô tài phải pha cà phê sẳn cho lão gia …. hihihhi chịu thôi , ai bảo làm bạn với người chức lớn làm chi . Tôi đi pha cà phê , vừa nhâm nhi , vừa đọc bài của bến , vừa gọi Châu lão dậy uống cà phê , chuẩn bị ra phi trường đón Trăng ….mà trong lòng vẫn còn thắc mắc về các tiếng động đêm qua .

 

Đêm thứ nhì !!!

 

Sau buổi hợp mặt thân tình , vui thật là vui , tuy là hơi mệt và có chút ngà ngà của hơi men , chúng tôi bịn rịn chia tay …còn hẹn hò sáng hôm sau ăn phở …Về đến khách sạn loay hoay cũng hơn 1 giờ sáng , tôi cuốn mềm đi ngủ sau khi đẩy cho Châu lão cái mền . Bên kia là Trăng và tỷ Hương Xuân cũng dọn mình mà ngủ , không quên bấm đồng hồ báo thức sớm để đưa tỷ Hương Xuân ra bến cho kịp chuyến xe đò ngược bắc … chừng hơn 15 phút im lặng , chợt tiếng cưa gỗ vang lên thật lớn từ phía bên vách ngoài của khác sạn , chổ Trăng …. xoẹt xoẹt ào , xoẹt xoẹt ào …. tôi ngồi dậy , định xem ai mà ác quá , nửa đêm đi cưa cây , nhưng …. chợt nghe có tiếng động nhỏ hơn phía trong góc cuối phòng . Xzịch xzình xzinh  …Xzịch xzình xzinh …trời ! nửa đem mà có người đi giã gạo . Đêm nay đâu phải là đêm trăng đâu và nhất là Organe county của Mỹ chứ nào phải VN mà giã gạo đêm trăng …. Tôi muốn mở cửa chạy ra ngoài xem chung quanh sự thế ra sao ? mà khi nhìn lại mọi người , vì mệt quá đã ngủ say , nên tôi đành cuộn chặt mền bịn chặt 2 lổ tai mà chịu trận …. đến gần sáng tôi vừa chợp mắt khi đã quen tiếng ồn , thì lạ thay , tất cả tiếng ồn đều im bặt .

Không gian nặng đến lạnh người , tôi rùng mình ớn lạnh , sao lạ vậy ta ? cả khách sạn im như đang trong nghĩa địa .

Tôi nhìn ra ngoài vầng đông cũng vừa he hé , tiếng chim bồ câu bắt đầu nổi lên rù rù rì , rù rù rì …. tôi thầm than , úi trời đất ơi ! muớn nhầm chổ rừng hoang rồi , hết cưa cây , giã gạo thì đến chim câu rù rù …. Tôi xoay người qua định quăng cho Châu lão cái gối cho lão dậy , nhưng chợt nghe lão thốt lên :

– Em ơi ! đời thật là bất công …

Tỷ Hương Xuân khều Trăng dậy bảo lấy máy video thâu Châu lão đang mớ …

– Lão gia thì ngủ dưới đất còn nô tài thì ngủ giường nệm …bất công quá em ơi !

À ! thì ra lão đã dậy , tiếng chim Vành Khuyên ríu rít từ bên phía cửa sổ vọng vào …. tràn ngập căn phòng ….khách sạn giữa rừng đêm này …

Bến Sông mây họp mặt hè 2008

Điệu ru của Mẹ

Trên căn gác nhỏ Hoàng đang lau nhẹ mồ hôi,bỗng nghe tiếng goị thảng thốt .
– Mẹ! Mẹ ! Mẹ ơi!
Nàng quay lại thì Tuấn vẫn còn nằm ngủ yên trên chiếc giường cũ ,tạm bợ , toàn thân chàng bất động ,duy có đôi môi như nhấp nháy muốn nói thêm điều gì .
Đã mấy ngày nay rồi , trong những cơn mê sãng Tuấn vẫn luôn miệng goị mẹ và goị rất nhiều lần ,những khi chàng mơ sãng quá nhiều ,Hoàng phải đến lay chàng dậy …Thật là tội nghiệp ….
Nàng đến bên Tuấn , với tay sờ trán , Tuấn hôm nay đã đỡ nhiều nhiệt độ hạ xuống gần bình thường …Hoàng đánh thức chàng dậy . Đôi mắt Tuấn từ từ mở ra và gắng gượng ngồi dậy .
– Anh dậy đánh răng rữa mặt và ăn chút cháo cho đỡ đi .
– Cám ơn em – Gịong chàng yêú quá – Anh có ăn uống được gì đâu mà em nấu cho mất công .
– Anh phải cố gắng chứ, có sức mới mau bình phục được . Nàng ngưng lại nhìn Tuấn buồn bã – Gáng ăn cho em vui .
– Ừ gáng ăn cho em vui .
Chàng cười nhẹ,gượng đi rữa mặt và trở lại giường ngồi _ Hoàng đẩy chén chaó còn nghi ngút khói sang cho Tuấn ,bưng chén cháo lên , chàng húp một miếng , miếng nữa …nhưng nghe như cổ họng nghẹn lại ,chàng để chén cháo xuống mắt nhìn xa xăm , đượm buồn , ký ức bỗng hiện về .
– Ngày xưa khi còn thơ ấu,bên cạnh mẹ hiền , mỗi khi trái gió, trở trời, chàng được mẹ nuông chìu đủ moị thứ,chăm sóc cho chàng từng ly , từng tí. Bàn tay gầy guộc của mẹ chàng , đã xoa diụ laị những cơn đau cho chàng ,đã làm ấm lại những lúc chàng rét run , đã làm diụ mát những lúc chàng mê sãng …Và mỗi lần bệnh là mỗi lần chàng nũng niụ vòi vĩnh rất nhiều, từng viên thuốc , chén cháo , ly sữa , trái cà na ,có những lúc chàng không bệnh hoặc hơi tí mệt mỏi , chàng cùng giã bệnh để được nuông chiù và được mẹ cho ăn cháo thịt…loại cháo mà có lẽ trên đời này , chỉ có mẹ chàng nấu cho chàng ăn ngon mà thôi .
Cho nên hôm nay với chén cháo trước mặt , bỗng dưng hình ảnh người mẹ già gầy còm hiện lên rõ ràng từng nét một ,Mặc dù đả cách xa mấy bờ đại dương , dù ở bất cứ hoàn cảnh nào,một đất nước nào …hạnh phúc hay đau khổ đi chăng nữa , con người ta cũng có những giây phút hồi tưởng lại cái êm đềm xưa cũ mà mình đã đánh mất ,cái tình cãm quý nhất , thiêng liêng nhất mà mình đã gởi lại quê hương ,để rồi không dám chối bỏ nhừng gì mình có trong hiện tại ,cũng như không thể quên lãng được những gì đã xãy ra trong quá khứ,đó là số phận , là sợi dây oan trái , trói buộc mà hình như mỗi còn người đều phải có. Nó vô hình và âm thầm nhưng sức mạnh thì rất là kỳ diệu ,những giây phút này mới thật sự là những giây phút thiêng liêng nhất và quý giá nhất cũa từng con người .
Hoàng đã để cho Tuấn suy nghĩ miên man , đắm chìm trong ký ức ngày cũ,đến khi hai hàng nước mắt lăn dài trên má chàng . Hoàng mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên chàng , nắm lấy bàn tay gầy guộc của chàng ,như để truyền cho nhau niềm an ủi ,thông cảm , qua những giây phút nhớ lại giấc mơ xưa cũ .
Hai tư tưởng cứ thế lan man trôi vào suy nghĩ và cứ mặc cho bốn giòng nước mắt chầm chậm lăn dài xuống má…Cả hai không hẹn mà cùng thốt lên :
-Mẹ ơi ….Mẹ ơi …ơị…
Biển bên ngoài vẫn rộng mênh mông ,những ngọn sóng nhấp nhô như vẫy goị, như chờ mong ,luyến tiếc chút nắng vàng còn sót lại của ngày ,yếu ớt rọi xuống những tia vàng nhạt ở phía cuối chân trời . Gió lay nhẹ, lay nhẹ những hàng cây,gây nên những âm thanh buồn hoà với sóng , thành điệu ru à ơị…!!!! của người mẹ muôn đời , thương yêu con triền miên không dứt ./.
Pulau Bidong 1987 .
Hoàng Tuấn .

Một thoáng buâng khuâng

Thời gian qua nhanh quá nhỉ , thoáng chốc là gần 15 năm ** rồi đó em …và cũng hơn 10 năm rồi , anh không hề đặt bút viết những giòng như thế này nữa ,nhưng hôm nay lòng anh bỗng như chùn lại .Dĩ vãng đã hiện về như một cuốn phim thật xưa không màu , chỉ trắng và đen ,vâng chỉ trắng và đen , và chỉ anh và em mà thôi .
Những kỷ niệm không êm đềm mà thật là đau thương , có người bỗng dưng nhắc cho anh về cái trại giam Long Tuyền ở Cần Thơ ….cái trại mà anh cũng từng bị đày đọa ở đó gần 2 năm , anh nhớ và nhớ rất rõ:
– Chiều vàng , nắng cháy da người , sau khi xin phép tụi cai tù cho anh em nghỉ giải lao vài phút dưới bóng mát của 1 tàng cây , anh dõi mắt nhìn xa xăm , suy nghĩ mông lung và bỗng ước gì được gặp em 1 lần , trong hoàn cảnh này để xem em có còn nhận ra anh không ????…
Bóng một cô gái xa xa đang còng lưng đạp xe đạp trên đường gồ ghề , lòi lỏm , ngược gió , tà aó xanh bay lất phất, anh bỗng ước cô gái ấy là em …em đến thăm anh trong hoàn cảnh này thật ….nhưng em ơi ! với anh nó chỉ là mơ thôi , niềm mơ của những thằng tù như anh không bao giờ có thật dù có mơ đến ngàn lần .
Ðành thôi nhưng đâu có ai cấm anh được mơ đâu phải không em ? anh đã sống trong những lần mơ như thế không biết bao nhiêu lần rồi …Em nhớ không ? Ngày còn ở bên nhau em thường hay bảo anh là chàng thi sĩ con cóc mà hay mộng mơ của em , cho nên hôm nay anh có mơ thì cũng chẳng có gì là nhiều phải không em ?
Kẻng đánh tan giờ làm , tụi anh được cai tù cho đi xuống sông tắm giặt và mua ít thức ăn về nấu cơm chiều , anh thì chả có gì để mua , phần cơm trại tù đã đủ rồi , thật ra cũng chẳng có tiền để mua , bao nhiêu tiền anh đã dành dụm để mua giấy ,bút cả rồi , nhưng đây là giờ phút thoải mái cuả đời tù tại sao không lên hàng quán đó đứng nhắm nhìn , cho bớt chút thời gian . Anh cũng theo bạn tù đi mua giả , đứng trên hàng quán mà anh chả thấy gì , chợt bà chủ quán lại gần anh , nói nhỏ và tai anh , “Chú Tuấn phải không ? ” anh giật mình , sao lại hỏi anh ? Cai tù mà gặp là kỷ luật đó, nhưng anh vẫn trả lời , “dạ đúng” Bà chủ quán hàng đưa cho anh một bọc nhỏ và noí : ” Chiều nay có một cô gái đến đây , xin được gặp chú mà cán bộ không cho phép vì không chứng minh được là có quan hệ gia đình với chú, cô ta ngồi đây rất lâu và cuối cùng phải đạp xe quay về, cô có gởi cho chú cái này , và nói rằng sẽ trở lại ”
Anh cầm gói giấy trong tay mà không nói được lời cám ơn , cổ họng nghẹn lại , giấc mơ lần này là sự thật , cô gái áo xanh hồi nãy là em , …là em . Tuy chỉ được có nữa giấc mơ mà anh đã vui lên như tết .
Anh trở về trại mà lòng vui khôn xiết , nhưng chưa kịp ăn cơm thì bị cán bộ kêu lấy quần aó đi kỷ luật vì dám quan hệ bên ngoài . Anh lấy vội quần aó , phần cơm và không bao giờ quên gói giấy nhỏ của em , anh đã giấu rất kín gói giấy đó .Trong xà lim anh cẩn thận mở ra , anh đã đoán được gói giấy ấy chứa đựng những gì nhưng anh vẫn để cho trí mình đoán mò …Chắc chắn là có 1 lá thư của em chữ viết vội khi ở hàng quán , chắc chắn là có 1 ít tiền ….v.v …. nhưng khi mở ra thì anh ngẩn người , không phải là lá thư viết vội , mà là lá thư thật dài – không -là một quyển nhật ký thì đúng hơn , anh đã từ từ mà đọc thư em , tội nghiệp cho em quá , đã mấy lần đến đây mà không gặp được anh ……
…. Anh đã phải cất giữ rất cẩn thận, cuốn truyện của Quỳnh Giao mà em viết tay cho anh , anh thật buồn khi đánh mất nó trong chuyến vượt biển lần sau này .
Lá thư của em ngày đó sau bao lần bị thấm nước mưa ( vì anh mang theo bên mình suốt thời gian trong tù )Giờ đây vẫn còn bên anh , tuy có nhiều chữ đã không đọc được nữa , anh chỉ giữ nó như là kỷ vật thôi , chứ từng chữ trong đó anh đã thuộc lòng rồi .
Hôm nay vô tình, có người trong tiệm sách , nhắc cho anh về ngày xưa ở Long Tuyền nên anh viết vài dòng này , nhưng chắc chắn là anh sẽ không gởi cho em nữa , anh đã cố công tìm cuốn truyện ngày xưa nhiều lần nhưng vẫn chưa gặp , anh hy vọng sẽ có ngày nào đó anh tìm ra cuốn truyện đó , tuy không phải là chép tay như em chép cho anh nhưng nó là 1 trời kỷ niệm trong anh .
Tuấn.
7/25/00
(** Bây giờ không còn là 15 năm nữa )

Tác giả

-Tên thật là Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
– Bút hiệu là Anh Khắc Kiếp
– Thường dùng nick Balut05 để vào các diễn đàn văn thơ trên mạng ảo .
– Sinh ra trùng ngày Chúa Giáng Sinh , có lẽ vì thế nên chịu gánh tội thay nhiều .
– Được sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước Hậu Giang và Phố Cần là nơi chôn nhau cắt rốn .
– Thuở nhỏ nghèo hai bàn tay trắng , lặn lội vượt biên mong được đổi đời  ,sang được đến Mỹ , chỉ có chiếc xe đi làm mà bị hư lên hư xuống nên mày mò sửa hoài đến đổi hai bàn tay dính dầu nhớt đen thui . Đời được đổi như ước mong , từ hai bàn tay trắng sang hai bàn tay đen .
– Ở trong cửa lớp ngày xưa hay mơ mộng đến bây giờ vẫn không bỏ dẫu chưa lần nào đem Thơ – Văn đi đổi gạo được.

sau vườn cây của City Center LV

Buổi tiệc linh đình tại Ceaser Palace

Cả gia đình ở Flamingo LV

Sinh nhật Ngân ngạc nhiên ở Pier 45 SF-2010

– Hiện đang sinh sống với gia đình tại San Jose , California