Mưa chiều

 

Mưa vẫn mãi kéo dài qua con phố
thấm ướt hoài những chiếc lá vàng rơi
anh thẩn thờ buồn bên khung cửa sổ
nghe tương tư gậm nhấm nửa phần đời.

Hôm nay nữa hai mươi mùa đông chẳn
mang xa rời ngàn luyến nhớ đầy tay
có Thu xưa những buổi chiều thiếu nắng
phố ân tình môi nếm ngọt vị rượu cay.

Mưa không khác vẫn giăng đầy xám ngắt
vẫn lạnh buồn buông hạt khắp nhân gian
anh không khác vẫn một mình đối mặt
lỡ bước chân khi tìm chốn địa đàng.

Rồi nỗi nhớ hai mươi năm chưa đủ
khi chiều qua mưa ướt lá khô vàng
em êm đềm trong kiếp đời phải giữ
anh tiếp nối nửa chừng mộng đi hoang.

Nếu có lần em như anh ,cũng nhớ
nhìn hạt mưa rót nhẹ tháng mười hai
thì xin em hãy tha giùm con nợ
để riêng anh ôm hết những đọa đày.

Xin thượng đế xóa giùm tháng mười hai
cho nỗi nhớ không trở về với em nữa

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Dec 23, 2005 12:13 pm

Hai ngã sông Tương

 

Anh đã thử nhiều lần bức tranh vẽ
có sông Trăng lạc giữa giòng đời trôi
có lá vàng chiều Thu rơi bước nhẹ
có thiên thần biết rung động bồi hồi.

Từ tưởng tượng ngày xưa rừng thay lá
dấu hoàng hôn dần xuống ở sau đồi
đến bây giờ rừng phong đêm xứ lạ
nét vẽ nào cũng nửa chừng gãy đôi.

Có nét vẽ vầng trăng đêm lạc lối
khoe dáng Hằng lấp lánh mặt sông buồn
cây tương tư trổ nhánh si đâm cội
một gã khờ đứng dưới tán dừa buông.

Có nét vẽ lá vàng giăng đầy bước
vầng trăng khuya đang trốn gió mưa gào
khu phố nhỏ từng con đường ngập nước
gã lãng tử nghèo đang đếm những thương đau.

Có nét vẽ em mùa Thu năm cũ
ngồi thẩn thờ bên khung cửa ru con
chút mờ ảo của trăng đêm vừa mọc
làm khô cằn thêm đôi má thắm không còn.

Anh đã thử nhiều lần rồi vẫn vậy
” Bức tranh tình , trăng lạc giữa trần gian”
những hóa thân chỉ là mộng bên đàng
nên vẽ mãi trăm lần chưa xong được.

Bức tranh tình cùng vầng trăng rơi xuống nước
anh và em hai ngã của sông Tương

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Dec 19, 2005 5:35 pm

Có là thiên đường

 

Như vô tận vần tình chảy tràn mãi
vì “yêu nhau thơ tự hóa thiên đường”
đêm lạnh giá rượu mềm môi khát cháy
say thật rồi chưa thấm chút yêu thương

Trăng vẫn sáng giữa mùa đông băng giá
tuyết đã rơi từ buổi chưa tàn Thu
anh thẩn thờ những chiều đi đếm lá
để lạc đời vào trong chốn mây mù.

Vần thơ lỡ như mảnh tình đã lỡ
lầu Ngọc phai nên gác thơ bụi đầy
niềm mơ xưa giờ còn trơ nỗi nhớ
rượu đêm nào chợt đắng lại đêm nay.

Anh xếp vần hai mươi năm vẫn thiếu
câu yêu thương gãy vụn trong đợi chờ
ánh trăng Thu dẫu muôn đời huyền dịu
anh nối hoài cũng không được sợi tình tơ.

Như vô tận mùa Thu còn tiếp diễn
mà yêu nhau ” thơ hết hóa thiên đường ”
như đôi ta hơn nửa đời ước nguyện
mà bây giờ vẫn cách mãi hai phương .

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Dec 16, 2005 5:08 pm

Đêm trăng cuối Thu

 

Đêm cuối Thu trăng vừa tròn say mộng
hồn lã lơi bên cánh cổng – lụy tình
men chưa thấm nên ngôn ngữ lặng thinh
khoác áo choàng nhặt lá vàng trước ngõ.

Lá mùa sầu , lá rơi nhiều theo gió
bóng trăng đêm lần về nhớ xa xăm
Thu thả rơi từng chút mộng âm thầm
buông trôi mãi theo tháng năm nối tiếp.

Đêm cuối Thu trăng chở buồn về chưa kịp
để giọt sương thành lệ xuống cánh Quỳnh
trong mờ ảo dáng quen một bóng hình
nhẹ khăn tay lau khô giòng lệ nóng .

Giữa huyễn hư em trở về bến mộng
như còn đây từng hơi ấm năm nào
như còn đây “trong giá lạnh ngọt ngào ”
vần thơ đã cho nhau nhiều năm trước.

Đêm cuối Thu mơ chưa lần có được
cánh thiên thần gãy nát giữa không trung
dưới bóng trăng gấp lại mộng tương phùng
để thực tế tràn theo đông lạnh giá.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Dec 14, 2005 3:31 pm

Một lần thôi

 

Có nhiều khi tự nghĩ mình rồi giận
sinh ra làm người sao lận đận với miếng ăn
sáng sớm vô hãng bị thằng xếp cằn nhằn
muốn quăng bỏ cả về nhà cạp đất sống

nhưng chợt nhớ ” cục đất chọi chim không có” – hõng!
đất ở đâu để mà cạp bây giờ
chạy lanh quanh hết cả mấy vườn thơ
cũng khó xin được tô mì cho đỡ dạ

đành phải nhịn cho qua mùa đông giá
chờ hè về khi nắng ấm khắp phố phường
dẫu sa chân, ngủ bụi ở ngoài đường
thì có lẽ không chết vì lạnh cóng

Tại ngày xưa trong cửa lớp hoài mơ mộng
nào là dáng hạ Hồng, dáng cúc Hoa
nào là dáng Bạch Tuyết ,dáng Kim Nga…..
nên bây giờ, về già , dáng thiểu não

Có nhiều khi tự mình buồn ,rồi bảo !
Nàng thơ ơi ! xin đổi gạo một lần
ta mơ mộng nhưng đến lúc phải cần
có chén cơm để tay không run run nữa

Nàng thơ ơi ! xin một lần ta hứa
chỉ một lần đổi gạo , một lần thôi.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Dec 13, 2005 7:40 pm

Nếu em gặp

 

Em hãy ngắm biển đêm nhẹ cơn sóng
vỗ vào bờ từng nhịp ,hát lời êm
và Thu về cánh rừng phong lá động
mang chút sầu đi vào mộng êm đềm.

Nếu em gặp con Dã Tràng se cát
đêm miệt mài bên bờ của lầu mơ
bỏ quên đời ,mặc trùng dương gãy nhạc
thì Thu về có làm tan những đợi chờ.

Nếu em gặp loài hải âu đêm không ngủ
trôi bềnh bồng trên mặt của đại dương
gió lạnh tràn không tìm nơi tạm trú
thì em có cho đó là chuyện bình thường.

Nếu em gặp vầng trăng đêm nay khuyết
ẩn chìm mình sau những đám mây trôi
cố vượt thoát soi nhân gian diễm tuyệt
thì em biết mộng mơ đã khắp rồi .

Em có gặp chuyện buồn không nói được
biển sẽ nghe lời tâm sự (chẳng phàn nàn)
vì tự thân không ai chia làn nước
bằng vết chém hay bằng những bước chân hoang.

Nếu em gặp hàng thùy dương đẫm cát
đêm vi vu theo lời gió tự tình
từ ngàn xưa đến giờ không đổi khác
thì em ơi ! ngờ vực nào cũng phải tin.

Nếu em gặp con thuyền vừa neo bến
sau chuyến hải hành ngoài ốc đảo mơ
trong mõi mệt có vòng hoa trìu mến
thì em ơi ! có xua hết những đợi chờ.

Em sẽ gặp cánh hoa lòng vừa nở
dưới trăng đêm bên ghềnh đá ân cần
phút gần nhau có trăm ngàn bỡ ngỡ
bởi đại dương đang nối mộng thật gần.

Nếu em gặp con sóng già đầu bạc
đuổi vào bờ ,tan vỡ như pha lê
từ nghìn năm vẫn nô đùa với cát
thì em ơi ! thủy chung vẫn mãi về.

Nếu em gặp vì sao rơi xa thẳm
(lời nguyện cầu chưa kịp đã tan chìm)
vừa lé lên trong màn đêm thiếu sáng
là đôi mắt yêu đang dõi đi tìm.

Nếu em gặp cơn mưa nhẹ giăng lối
từ một nơi xa lạ lần kéo về
như màn sương từ từ mà không vội
em hãy mở vòng tay đón say mê.

Em sẽ gặp cánh cầu vồng loang tím
đang nối nhịp cho Chức – Lang đến gần
là mỗi năm trong ngày mưa , kỷ niệm
tay trong tay ấm lại hơi tình nhân.

Và sau hết nếu em gặp chàng thi sĩ
dệt vần thơ từ năm tháng ngược hoài
thì đừng nghĩ tại vì đã hết ý
mà có lẽ vì quá thấm đắng cay.

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Dec 13, 2005 7:49 pm

Dáng Thu sau cơn mưa

 

Qua đêm mưa Thu vàng đầy nắng ấm
nở nụ cười em lã lơi dáng hình
sau tán lá còn đẫm ướt lung linh
lộ sắc thắm tô hình trần muôn vẽ.

Tôi, tên khờ nhón chân bước thật nhẹ
sợ thêm lần đọng vỡ dáng ngọc ngà
cuối mùa rồi còn chút nữa em xa
là tôi mất, phải chờ Thu trở lại.

Trời nhỏ lệ giọt thương đau tình ái
lá bỏ cây biết có được về nguồn
chưa xa em mà thấm thía nỗi buồn
hình như đã quen dần từ lâu lắm.

Qua đêm mưa đổi lại ngày nắng ấm
dáng Thu em thêm lộng lẫy hơn nhiều
giá bây giờ tôi dệt được vần thơ yêu
chắc có lẽ xin tặng riêng cho em hết.

Mùa Thu ơi ! trong tôi em không bao giờ mất

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Dec 02, 2005 1:04 pm

Quay về ngày mộng cũ

 

Nếu bước chân mãi kéo dài cô độc
trên đoạn buồn , quấn quít chỉ một thân
thì em yêu ! trong dáng đẹp tuyệt trần
đã quyến rũ muôn vạn người vào diễm ảo

Ôi ! huy hoàng vẽ ngọc bày xiêm áo
để bất ngờ ta rơi vào chốn ngục hình
rồi đón nhận những đau khổ , lặng thinh
và ngơ ngác như nai tơ vừa mới lớn

Viên đá nào làm sóng lòng phải gợn
trái tim nào bị cướp bởi tay em
đêm mơ hoang trong giấc ngủ say thèm
dù đau nhớ đã lên theo từng phút

Khi quay về với thăng trầm – vinh nhục
mới hay rằng ta lạc bước quá xa
đôi tay trắng không châu báu làm quà
mà thực tế trên đời cần phải có

Ta ở đây và em yêu vẫn còn đó
nhưng tình kia hóa kiếp tự lâu rồi
để một mình lạc lỏng giữa đơn côi
ta quay về với chính ta ngày xưa cũ……

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Nov 23, 2005 11:59 am

Anh lại mơ

 

Anh lại mơ khi màn đêm dần đến
màu hoàng hôn thay thế bởi trăng non
lá khô rơi bên ngõ vắng, dẫu còn
tiếng động nhỏ nhẹ luồn vào cõi mộng.

Rừng Thu đêm cành liểu buồn buông thỏng
suối tóc thề xỏa bóng dưới hồ soi
Em nữ thần được tôn phục lên ngôi
trăng mười sáu ẩn sau đồi e thẹn.

Anh lại mơ như lần đầu em đến
dáng ngại ngùng vì muộn buổi hẹn nhau
mắt chạm mắt đôi má ửng hồng đào
lời vẫn giữ mà tình trao đầm thắm.

Rồi đêm nay nhìn bầu trời xa thẳm
vầng trăng khuya còn nguyên dáng năm nào
anh nửa đời đã tội lỗi , hư hao
để Nữ thần bị rơi vào bến lỡ.

Anh lại mơ khi một đời mang nợ
bắt đầu từ đêm vắng mùa trăng Thu
giữa xứ người vẫn mong được lời ru
từ góc nhỏ quán thưa người thuở trước.

Trăng vẫn sáng nhưng bao giờ Thu có được?

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Nov 17, 2005 4:44 pm

“Một hình người trong tượng đá” *

 

Chừng như mất cả trăm năm tu tỉnh
cơn say thèm đẩy thiền định xa rời
dưới tượng thần – hình xõa tóc buông lơi
bày lộ vẽ ngọc ngà trong thánh thiện.

Ta hoang đàng từ thâm tâm hoán chuyển
niệm hồi kinh nhưng nhiểu loạn bần thần
chợt bỏ chổ , vụt đứng dậy bước lại gần
những rạo rực khôn ngăn từ thể xác.

Dưới chân hoang lá vàng Thu xào xạc
ta vô tình dẫm nát đến bên em
khoảng cách ngăn rút ngắn lại gần thêm
để có thể chạm trên bàn chân nhỏ.

Ta rùng mình khi từ đâu cơn gió
đẩy giá lạnh về chận ngỏ vào mơ
em Nữ thần từ lâu vẫn tôn thờ
sừng sững đứng mặc ta chưa lần chạm đến.

Chừng như mất em thâu hồi tình lệnh
nét lạnh lùng muôn thuở vẫn còn vương
ta trở lại quỳ ở giữa Phật đường
xin sám hối dầu chưa làm nên tội.

Chút tạp niệm khởi đầu cho muôn lỗi
” Một hình người trong tượng đá – là em ”

* Mượn của TL

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Nov 10, 2005 3:49 pm

Previous Older Entries