Đêm buông xuống

Đêm buông xuống với đơn côi
sương giăng giăng nhẹ núi đồi xa xa
vườn con lén những cánh hoa
từ trong sương giá nở ra nụ hồng
Gọi em cô gái Quỳnh đông
gọi em Nữ chúa Lan phong kín sầu
cho ta trải mộng đêm thâu
vần thơ vẫn dệt mặc dầu Thu xa
Xin em đừng giấu ngọc ngà
để nguyên nét đẹp kiêu sa nghiêng thành
Ta đi tìm ánh trăng thanh
đem về buông sáo treo mành bên em
Rồi ra ngơ ngẩn dâng lên
khi mang con chữ để trên tục trần
không , không thể thế với Trăng !
cũng không thể được với Nàng Tiên Hoa
Nghe chừng đau thấm xót xa
ai đem nối chữ Trăng Hoa liền vần?
Đêm buông xuống ở góc sân
không gian gom lại hóa thân mĩm cười
gió trêu đùa cánh hoa tươi
Quỳnh Lan cùng nở tặng đời ươm mơ
có hoa ,trăng, lá, Thu ,thơ
có con bướm dại đợi chờ vào xuân
Đêm buông xuống cũng ngập ngừng
mơ hoang kia lúc nửa chừng phải tan

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Dec 21, 2005 1:46 pm

Lên thuyền rong chơi

Thoáng chừng như mộng buông trôi
mùa Thu vàng lá qua rồi phải không?
anh đi tìm ,chút nắng hồng
của ngày sót lại đem hong sưởi tình
Ơ kìa ! bóng Nguyệt lung linh
vương chân vấp ngã tan hình đáy sông
trăm ngàn nỗi nhớ trong lòng
rơi vung vãi khắp mặt sông đợi chờ
Xin gom lại, dáng trăng mơ
thành thuyền để vớt vần thơ ướt nhòa
để mai trên lối lạ xa
ta còn giữ được chút quà của Thu.

Thoáng chừng huyễn mộng phù du
thuyền trăng lướt giữa sương mù đêm đông
nhẹ tay vớt lá xuôi giòng
như đang gom cả nỗi lòng lên khoang
ánh trăng vàng, lá úa vàng
cùng thân lãng tử đi hoang đêm này
trăng ru, lá ngủ , ta say
mặc đời với những tháng ngày ngược xuôi
Ầu ơ ! vào mộng Thu ơi !
miên man đưa nhẹ ngàn lời cho riêng
bỏ nghe em , những muộn phiền
cùng trăng ,cùng lá rong thuyền với ta

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Dec 14, 2005 7:43 pm

Lá vàng ai bới?

Lá vàng ai bới, thật sao?
để Thu năm cũ nát nhàu yêu thương
ngõ trăng đẫm ướt ven đường
chút nồng ấm, chút dư hương còn đầy
tìm mơ ? xin hãy nhẹ tay
Nàng thơ lỡ bước qua ngày giá đông
lạnh lùng nhưng trắng ,tự lòng
gom yêu thương lại hoài mong tương chờ
vần nào đã dệt vào mơ
vần nào gom nhớ vào thơ sưởi tình
lạnh lùng nhưng tuyết trung trinh
trăm năm vẫn một bóng hình riêng mang

Lá vàng ai bới , tan hoang?
làm đau kỷ niệm chảy tràn qua đông
thơ mang xác lá vào lòng
như ôm nỗi nhớ theo giòng Thu trôi
ngậm ngùi đeo dấu đơn côi
thủy chung quyện lấy nửa đời hư hao
bàn tay úp mở thương đau
đêm nghe tiếng vọng gọi giao mùa về
ngước theo bóng Nguyệt say mê
làn mây vừa tỏa ngỡ tóc thề ai buông
để hồn lạnh thấm nỗi buồn
Thu đang từng phút xa nguồn thơ yêu

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Dec 13, 2005 1:17 pm

Một lần xin bỏ tôn nghiêm

Đêm say lạc dấu thiên thần
bỏ tôn nghiêm xuống hóa thành người mơ
cùng em nối mộng vào thơ
nối tương tư lại dại khờ cuốn theo
giữa trời vằng vặc trăng treo
làn hương thoáng nhẹ, ru yêu lời tình
chơi vơi vũ điệu lung linh
gọi ngàn đom đóm nối hình bên nhau

Đêm say lạc dấu nát nhầu
từ em rượu đã đổi màu đáy ly
như nàng con gái dậy thì
rượu – thơ hòa nhập từ khi mộng vào
gối đầu trên những cánh sao
thiên thần quên mất đường nào về cung
để bên em , bước muôn trùng
tơ vàng, thơ dệt hòa chung điệu tình
giữa trời bỗng Nguyệt lặng thinh
kéo vầng mây lại , lén nhìn trần gian

Đêm say lạc bước địa đàng
tôn nghiêm hỡi ! lỡ, bỏ ngang lần này

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Dec 09, 2005 1:26 pm

Nhẹ giấc vỗ về

Em mơ chở mộng qua giòng
để còn về kịp với đông từng chiều
anh rơi trong gió quạnh hiu
nhặt từng chiếc lá Thu chiều rụng rơi
giăng giăng sợi dệt – tơ trời
màu sầu huyễn ảo chơi vơi nỗi lòng
thuyền mơ trôi lạ bến sông
như lần năm cũ lạc giòng mắt em
để rồi từng bước qua thềm
hai đầu trôi mãi theo đêm nối ngày
rượu ngon thấm vị nồng cay
thương đau nối sợi giây dài tương tư

Em mơ chở mộng huyễn hư
để trăng còn trải lụa đào nhân gian
anh rơi ra khỏi lòng khoang
con thuyền chở nhớ bạt ngàn trôi xa
Tơ trời đổi nét ngọc ngà
thành giây tình ái nhập hòa vào thơ
rồi ban cho kẻ đợi chờ
một đôi cánh mộng đêm mơ trở về
như lần lạc giữa đam mê
thiên thần nhẹ giấc vỗ về ru em

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Dec 06, 2005 3:31 pm

Chiều mưa thấm mặn vị đời

Chiều mưa thấm mặn vị đời

 

 

Ngã theo bóng gió chiều mưa
dáng Thu vẫn mãi đong đưa giọt sầu
lập đông còn đọng giọt Ngâu
đẩy rời Ngưu Chức bên cầu Ô – tương
Không em trăng vỡ xuống đường
không Thu thơ trải nhớ thương từng ngày
không nhau rượu đắng thêm cay
mềm môi để uống tỉnh say quay cuồng
giữa trời mây xám , mưa tuông
giấu đời anh vẫn vương buồn riêng mang
Đêm Thu ru giấc ngỡ ngàng
tiếng mưa gõ nhịp chân hoang rã rời
hứng từng giọt nhớ vừa rơi
nếm môi mặn đắng vị đời đêm nay

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Dec 01, 2005 5:21 pm

Anh dìu Thu nhé

Từ trong Nguyệt khuyết anh tìm
thuyền yêu ngày cũ qua miền trần mơ
vầng trăng bẽ gãy nỗi chờ
thành chèo đôi mái xuôi bờ tương tư
“Anh dìu Thu nhé “, hình như
“huyễn hình ” em cũng nát nhừ tâm cang
bước chân vừa lạc giữa đàng
lại ru mộng ,mãi mơ hoang âm thầm
Thu lần dần đến cuối năm
từng cơn gió lạnh ngang tầm vai cong

Từ trong Nguyệt khuyết đầu đông
anh neo thuyền lại giữa giòng thơ xưa
lá vàng nhẹ đẫm nước mưa
ru hời cơn gió đọng vừa nhớ thương
Bến tương tư , lạc cuối đường
thuyền trăng chở ngập muộn phiền qua đêm
“anh dìu Thu nhé ” để tìm
” huyễn hình ” em đã tan chìm vào mơ
rồi từ đó , nhập vào thơ
trăm năm theo kiếp đợi chờ cùng anh

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Nov 29, 2005 11:43 am

Ngõ mộng từng đêm Thu

Sông trăng man mác đêm sầu
ngàn mây thơ thẩn bên cầu tương tư
giọt sương đẫm lá ,lệ dư
chạnh buồn theo tiếng gọi từ hư không
Nĩ non hòa khúc nhạc lòng
côn trùng như cũng quyện chung nỗi niềm

Thuyền trăng chở nhớ về tim
nặng khoang trăm nỗi sắp chìm đáy thơ
Người từ bên bến đợi chờ
xin thuyền ghé lại trả mơ cho đời
ngỡ ngàng con chữ buông rơi
trả mơ? để cạn mộng đời? nên chăng?

Đêm Thu dưới bóng Nguyệt, Hằng
để nguyên ngõ mộng buâng khuâng bước vào
để đêm còn có chiêm bao
còn vầng trăng cũ ngàn sau nhớ hoài

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Nov 17, 2005 6:28 pm

Vào đêm

Vào đêm – mộng nữa đi em
ta đang trải giấc qua thềm hoang vu
có trăng lồng bóng vào Thu
gọi trăm năm, lại chỉ từ nơi đây
Bờ vai thấm giọt sương – gầy
tựa vào nhau, để thêm say một lần
ta đem mộng, đặt lại gần
đem trăng trải lối soi chung bóng đời
Vào đêm – mộng nữa em ơi !
để trăng huyễn hoặc ru lời thơ say
nhẹ bàn tay, nắm bàn tay
dấu xưa diễm ảo cuồng quay trở về
nửa đời bỏ mất say mê
tìm nhau chỉ dưới trăng thề trong Thu
rồi mơ từng ấy lời ru
chút âm vang cũ vang từ xa xăm

Vào đêm – mộng giữa trăng rằm
Thu còn vương mãi trăm năm kiếp người

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Nov 16, 2005 12:49 pm

Hỏi thêm

 

Oằn vai gánh nặng nợ nần
bút buông , lãng mạn một phần rớt rơi
vần thơ theo đã nửa đời
em yêu anh suốt phận người không em ?

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Sat Dec 19, 2015 12:34 pm

Previous Older Entries