vẫn nằm yên trong ký ức , ngủ vùi
ta lưu xứ bao năm rồi trôi nổi
gió xuân về phố lạ làm sao vui.
ta mon men một mình lặng lẽ thôi
hình như hết cái thời xưa , cơn bỉ
nên hôm nay đã sầm uất lên rồi.
Gần gũi lắm em bé vừa tập nói
câu tiếng Việt cố mãi mới vuông tròn
bức tranh cổ cảnh Diêm Vương hành tội
bé nhíu mày lè lưởi giữa môi son.
Như mạch sống từ trong tâm bừng chuyển
thế hệ bé sẽ nối tiếp chuyện thường hằng
bước sau em lòng ta tràn quyến luyến
tiếng Việt còn ,bé ơi ! gắng siêng năng.
Bé trong trắng đi bên đời trần tục
cố đọc chữ , học từng cách ghép vần
“giữa chợ hoa bé ơi ! không phải lúc ”
ta ngây người nghe những tiếng dạ , vâng .
Kiếp tha hương ta bây chừ tóc bạc
lạ xứ người nhưng bừng sống tin yêu
có mật ngọt vừa trao đời đắng chát
mĩm môi cười đi dưới nắng xuân chiều.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jan 25, 2006 2:29 pm