Em bé giữa chợ xuân

Đường phố cũ gốc Phượng già đã cỗi
vẫn nằm yên trong ký ức , ngủ vùi
ta lưu xứ bao năm rồi trôi nổi
gió xuân về phố lạ làm sao vui.
 
Thương xá Việt theo lời em vừa chỉ
ta mon men một mình lặng lẽ thôi
hình như hết cái thời xưa , cơn bỉ
nên hôm nay đã sầm uất lên rồi.

Gần gũi lắm em bé vừa tập nói
câu tiếng Việt cố mãi mới vuông tròn
bức tranh cổ cảnh Diêm Vương hành tội
bé nhíu mày lè lưởi giữa môi son.

Như mạch sống từ trong tâm bừng chuyển
thế hệ bé sẽ nối tiếp chuyện thường hằng
bước sau em lòng ta tràn quyến luyến
tiếng Việt còn ,bé ơi ! gắng siêng năng.

Bé trong trắng đi bên đời trần tục
cố đọc chữ , học từng cách ghép vần
“giữa chợ hoa bé ơi ! không phải lúc ”
ta ngây người nghe những tiếng dạ , vâng .

Kiếp tha hương ta bây chừ tóc bạc
lạ xứ người nhưng bừng sống tin yêu
có mật ngọt vừa trao đời đắng chát
mĩm môi cười đi dưới nắng xuân chiều.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jan 25, 2006 2:29 pm

Về bến bình yên

Chiều rơi xuống , nỗi nhớ qua thật nhẹ
con nắng vàng lén đáp chân đồi hoang
mùa xuân nữa không lần nào đến trễ
chỉ có ta ngơ ngẩn trong muộn màng.
 
Bóng năm cũ hình như em cũng vậy
không phai tàn vẫn đậm nét nguyên tình
riêng ta thì giữa giòng đời xô đẩy
cố nhiều lần cũng chỉ được lặng thinh.

Chiều phố lạ từng tên đường khó đọc
đâu Hòa bình,đâu Thị Điễm , đâu Ninh Kiều
cội mai già xuân về giương trơ gốc
có như ta lạ cả dáng người yêu.

Lạnh bất chợt ! không em ! tàn đông đó
ngoài sương giăng còn xám bóng mây mù
để chiều nay ta nhớ về phố nhỏ
với cảnh xuân lạ hoắc nơi xứ người.

Chiều lại nữa ,như mùa xuân lại nữa
tháng ngày trôi ta lạnh đến cuối đời
“nếu có được thêm một lần chọn lựa”
về bên ấy bình yên giữa chiều rơi
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Jan 19, 2006 8:51 pm

Anh sẽ về *

Anh sẽ về bên mùa Thu thưa nắng
tìm lại ân tình, cảnh cũ làng thôn
nơi xứ lạ lâu rồi còn đọng lắng
hình ảnh quê mãi mãi vẫn trường tồn.
 
Anh sẽ về thăm trường xưa thời nghiên bút
mái rêu phong cổ kính đất Hậu Giang
nơi gốc phượng cố dừng lại vài phút
tìm dấu tích xưa, đã lưu lạc khắp nẽo đàng.

Anh sẽ về để nghe tiếng chuông vọng
báo bình minh và ngày mới bắt đầu
tiếng học bài ê a ôi thương lắm !
làm át đi tiếng dế cả đêm thâu.

Anh sẽ về nghe lời ru của biển
thuở ra đi còn mặn vị trên môi
giòng nước mắt đã chảy dài xao xuyến
đổi một lần , là đổi cả cuộc đời.

Anh sẽ về tìm lại vòng tay lớn
bên bếp nhà khói ấm nồi hầm măng
nghe đầu lưỡi ngọt hương dừa tươi mát
mà bao lâu nơi xứ lạ khô cằn.

Anh sẽ về thăm quê ngoại Long Thạnh **
thả cánh diều chiều trong gió tung bay
ngâm chân trần dưới giòng sông mát lạnh
quên bỏ đi bao năm tháng miệt mài.

Anh sẽ về từ quê người, đất khách
hai mươi năm đã là một tha nhân
lần thương nhớ sờ lại từng bức vách
thật lâu rồi chưa được đụng một lần.

Anh sẽ về bên mùa Thu nắng ấm
một mình đi thăm lại mọi nẽo đường
chắc có lẽ bây giờ thay đổi lắm
nhưng vẫn còn chứa đựng đủ yêu thương.

** Long Thạnh = Xã Long Thạnh , huyện Phụng Hiệp , Tỉnh Phong Dinh (Nay là Thành phố Cần Thơ)

* Hoạ bài Mai Có Về của TTT

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Tue Dec 13, 2005 8:46 pm

Ngày vẫn đẹp

Ngày chưa tàn góc trời còn sáng bửng
nụ cười vương tươi đọng ở bờ môi
vài cánh nhạn nơi bải cạn lững thững
mặc giòng trôi vinh nhục của cuộc đời.

Ngày mới xa gốc me già , hàng Điệp
tuổi học trò chưa biết dấu mòn chân
ghe vượt biên đói lả nằm thiêm thiếp
nghe tử thần bước lại từng bước gần.

Ngày xuống thấp nằm dài trên thảm cỏ
chiếc áo chòang của hãng cứ để nguyên
chiều len nhẹ đâu đây đưa cơn gió
nhắc về xưa khối tình cũ ước nguyền.

Ngày vất vã nơi miền quê Long Thạnh
cố tìm về nếp sống của đời thường
lý lịch đeo nên trốn chui hiu quạnh
tội tình gì mà tuổi trẻ phải vương

Ngày vẫn đẹp biển còn người trượt ván
ta nằm đây ôn lại những tâm tình
hai mươi năm bước đời đã dày dạn
trải bao lần với sóng gió điêu linh

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Feb 17, 2006 7:21 pm


 

Anh và tôi – 2

Đêm khuya đói ghé mua chút đồ lót dạ
bước ra đường hơi sương lạnh giăng giăng
ngọn đèn vàng soi bóng đổ in hằn
đã tháng Tư mà xuân sao chẳng thấy

Góc căn phố dáng gầy còm gượng dậy
ôm ngực ho từng cơn chập choạng nghiêng
chiếc áo rộng che kín những muộn phiền
trong mờ ảo chừng như quen từ lâu lắm .

– Có phải là anh ? tôi giơ bàn tay nắm !
từ lâu rồi vắng bóng ớ chốn này
sao hôm nay lại trôi giạt về đây
thêm căn bịnh hoành hành anh dữ dội

– Cám ơn bạn, tuy chỉ một lần nghe tôi nói
nhưng vẫn còn nhớ đến kẻ phế nhân này
mỗi tháng Tư tôi cố trở về đây
tìm ôn lại kỷ niệm 30 năm trước

– Anh đói không ? ăn đi , tôi lấy nước
có thời gian xin được nghe thêm lần
hơn 30 năm nhưng ngỡ thật gần
lửa đạn quê tôi cướp của anh phần thân thể

để hôm nay có dịp nghe anh kể
chuyện buồn dài của một kiếp nhà binh …
tôi trốn chạy , rồi đến đây yên bình
đêm cuối tháng Tư cùng anh ôn quá khứ .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Bông Điên Điển mùa Thu

Hái bông Điên Điển vàng
giữa mùa đang nước nổi
chận cá trắng về ngang
nấu canh chua ăn tối

Ôi quê tôi tháng mười
mây xám giăng khung trời
những chiều mưa ngập lối
cây lá vẫn xanh tươi .

tôi lỡ yêu mùa Thu
không cây bàng lá đổ
chẳng gió nhẹ êm ru
nên nửa đời vẫn khổ

cái bông Điên Điển vàng
tôi ra đi còn nhớ
nơi xứ người chân hoang
gánh hành trang đầy nợ

đêm nay Trăng tháng mười
vằng vặc giữa lưng trời
nhặt lá vàng bên lối
hồn rũ buồn – chơi vơi

tôi – mỗi lần vào Thu
góp nhặt ngàn lá đổ
đếm nỗi nhớ tương tư
đấp lên ngôi tình mộ

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Oct 13, 2008 3:13 pm

Đêm tàn tháng Tư

Đêm gần tàn anh ngồi buồn bó gối
thèm điếu thuốc ấm tình đồng đội xưa
hơn ba mươi năm cứ ngỡ mới vừa
thước phim cũ trở về xoay ký ức

Mất mát ngày xưa ,
nỗi lòng day dứt
mất mát bây giờ
thân tàn tạ đau
chiến tranh đã cướp đi những ngọt ngào
mà đáng lẽ đời thường anh phải có

Đêm gần tàn anh vẫn đợi nơi đó
để kể cho tôi nghe dầu câu chuyện cũ nát màu
trời tháng Tư lạnh với trái tim quặn đau
anh đã khơi , cho tôi hay cho anh , dĩ vãng

khi những nỗi niềm còn đọng theo năm tháng
khi đêm đêm anh vẫn ở nơi góc đường
và tôi vẫn làm người lưu lạc tha phương
dừng lại bên anh nghe kể về quê hương xa tít

đêm gần tàn xin mời anh điếu thuốc

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Fri Apr 04, 2008 9:48 am

Ngày bắt đầu tháng Tư

 

 

 

Ngày bắt đầu tháng Tư , thung lũng lạnh

cơn gió giao mùa thổi tung chiếc áo tơi

anh cuộn mình trong góc nhỏ cuộc đời

mang nỗi chờ những gì quen thuộc đến

 

Tôi bắt đầu một ngày theo vòng quay lận đận

mặc sương lạnh giăng cặm cụi đường dài

dù mưa bão đến vẫn chăm chỉ miệt mài

treo nửa kiếp người thừa buồn , dư nhớ

 

Tôi gặp anh hình như ít duyên , nhiều nợ

góc phố buồn thèm điếu thuốc , ly cà phê

hơn 30 năm , sau cuộc chiến trớ về

quê hương tôi vẫn giữ anh một phần thân thể

 

Ngày bắt đầu tháng Tư , bỏ việc nghe anh kể

chuyện đời trai ôm súng quê hương người

 anh ơi anh ! quê hương ấy của tôi

nay tôi nhận nơi này làm quê hương lại

 

Tôi bắt đầu (không nhớ đã bao lâu và còn mãi )

món nợ mà anh cùng tổ quốc anh mở rộng , cho vay

không riêng gì , ngày bắt đầu tháng Tư … hôm nay

tôi sẽ nhớ cho đến khi tàn hơi , nhắm mắt

 

 

Apr 2-08

 Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Cùng thân viễn xứ

Chiều về ngang thảm hoa vàng trải rộng
phía chân trời rợp những cánh chim Di
mùa đã sang, xuân gọi gió , thầm thì
chim gọi đàn trở về nơi chốn cũ

những cánh trắng bỏ sau lưng nơi tạm trú
khi mùa đông dài nhường nắng xuân tươi
ta chợt nhói đau cho một phận người
đợi ngày về đến mái đầu bạc trắng

chiều ngừng qua không gian chừng tỉnh lặng
trăm ngàn lời biết thốt lời nào đây
ta tự thân không làm kiếp lưu đày
nên xuân đến khoé mắt cay từ quá khứ

chim và ta cùng là thân viễn xứ
mà mỗi mùa chim được trở lại chốn xưa
ta mỗi mùa trôi lăn lốc kiếp sống thừa
mang nỗi nhớ quê bày lên trang giấy

chiều đọng chiều tâm tư tràn sóng dậy
cánh chim Di, ta, đến chết , khó trở về
mẹ Việt ơi ! con cưu mang mảnh tình quê
nhìn đàn chim xoãi cánh mãi mơ cảnh bờ đê , ruộng lúa

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Thu Feb 28, 2008 2:40 pm

Đất rộng trời cao

* ” Ba mươi pháo nổ rộn ràng
giật mình ! gì nhỉ ? Xuân sang lúc nào
bây giờ đất rộng trời cao
mà ta chẳng có chốn nào nương thân
thôi đành về đó dừng chân
(ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau) ”

bài thơ ngắn ba muơi năm về trước
anh đọc tôi nghe , thuở lưu lạc trên chính quê hương mình
” thôi đành về đó ” cũng có chút tình
để đêm giao thừa bày khói hương dâng cúng

và hôm nay , sau ba mươi năm , tôi cũng …
đã như anh , nhưng lưu xứ nửa vòm trời
tiếng pháo giao thừa văng vẳng đâu đó … rơi
bày bánh mức , tôi lâm râm khấn nguyện

đất rộng trời cao … chốn nương thân – niên viễn
đành trở về , tự trở về , đón xuân
từ trong sâu thẳm , gội sạch bụi trần
buông xã hết những đắng cay của năm cũ

bài thơ ngắn như một lời tự thú
anh ly hương , tôi giờ cũng ly hương
đất rộng trời cao … ta vẫn tìm đường
trở về quê Mẹ , nương thân cho hết quãng đời còn lại

để (ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau)

* bài thơ của Trần Tấn Diêu

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Thu Feb 07, 2008 10:04 am

Previous Older Entries