Góp một bàn tay

Ơi Quê ! từ nẽo mù xa
chiều rơi giọt đọng lệ nhòa mắt cay
hững hờ rượu rót chẳng say
biết ai cùng để giải bày nỗi đau

Ơi Em ! đầu nhuốm máu đào
thân lê lết kéo đẩy vào lao lung
từ tim uất nghẹn tận cùng
con dân nước Việt chịu chung nỗi này

Ơi Giun ! giày xéo lâu ngày
đội bao cay đắng đã đầy đủ đau
oằn mình tay vẫn giơ cao
cố lên để tạo sóng trào cuộn dâng

Ơi Người ! Tổ quốc đang cần
xiết bàn tay lại bước chân xuống đường
cùng nhau cứu lấy quê hương

Sự an nhiên không còn nữa

 

Có một lúc nào đó
sự an nhiên không còn nữa
tâm rối loạn bỡi những chuyện bên ngoài
như hôm nay
lời tâm sự sao chứa đầy đắng cay
của người bạn từng một thời chiến thắng
xuân sắp qua nên Hạ về ngập nắng
mà quanh đây tự nhiên vần vũ mưa
không là giọt nước mắt thừa
khóc cho đời em bé nhỏ
Ngày của mẹ
mẹ em vẫn còn đó
nhưng hình như em không có trên cõi đời này
để tiệc rượu đêm nay
em sẽ phải rút co ro trong góc nhỏ
trên tay món quà đó
sẽ không tặng được mẹ mình
dầu chỉ là bức tranh vẽ hình
có ngôi nhà hạnh phúc
dầu chỉ là lời chúc
Happy Mother day
Có một lúc nào đó u mê
sự an nhiên không còn nữa

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri May 12, 2006 2:48 pm

Xin một lần nhìn lại

 

Nếu một lần nào em bỗng dưng quay lại
lật khung hình có hai đứa chụp chung
những cuộc vui thâu đêm không còn mãi
mà đôi đầu kề nhau vẫn trên khung.

Trong góc nhỏ của căn phòng đóng kín
đứa con thơ co ro bịt tai mình
em đang vui nên quen câu ra lịnh
có nghĩ rằng con đã mất lòng tin.

Em những tưởng tự do là buông thả
không ràng buộc bỡi anh và bỡi con
đêm vui say với bao người xa lạ
để xác thân em rơi xuống hao mòn.

Từ mịt mùng của trăm ngàn lo lắng
từ xa thẳm nơi tận đáy linh hồn
anh nhìn em mà nỗi lòng đè nặng
anh thương con gục nhớ trong đau buồn.

Em lấy quyền của một người làm mẹ
để giữ con ,rồi đày giữa tự do mình
tội em ơi ! con thơ còn quá trẻ
biết gì đâu mà đời sống nhục hình.

Anh van em nên một lần nhìn lại
không cho anh , cho con nhỏ tội tình
nợ duyên ta , em nghĩ là oan trái
Thì em ơi ! trả lại anh đứa con để dứt tình.

(Viết giùm cho 1 người )

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri May 12, 2006 11:27 am

Đã chậm bước rồi **

“Cám ơn Người, cám ơn đời
Cám ơn tất cả
ơn nghĩa này thật chẳng dám quên.”

Người đàn bà nói qua màng nước mắt
tay run run sờ vào chiếc xe lăn
ghi tên họ đầy đủ của ân nhân
khẩn xin Thượng Đế trả ơn người bội hậu.

Từ ngày nhận tin lòng anh nung nấu
khi có người ân tặng chiếc xe lăn
tia hy vọng sáng loé giữa nhọc nhằn
là phương tiện để đổi đời lần nữa.

Anh sẽ dùng đi kiếm cơm từng bữa
giúp vợ con trong cảnh túng quẩn này
bán vé số với còn lại đôi tay
cũng qua ngày đoạn tháng.

Cuối đường hầm là ánh sáng
Nhưng Thầy ơi !đã chậm bước rồi
giá chiếc xe về trước vài hôm thôi
thì có lẽ anh còn được lần nhìn tận mắt

Trước khi lìa đời anh vẫn nhắc
ước mơ cuối cùng ,chiếc xe lăn tay
ơi anh đời quá đọa đày
hãy yên nghĩ trong bình yên cõi khác.

Xin cúi đầu cám ơn thêm lần nữa
nhưng Thầy ơi ! đã chậm bước rồi….

** Viết theo lời kể của Mục sư Nguyễn Xuân Bảo


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Mar 15, 2006 4:35 pm

Vì em tôi thương đau

Em bước qua cầu rồi rút ván
đoạn tình khi đã lên được bờ
chim non bây giờ đủ lông cánh
giăng tay đón cả một trời mơ

Anh là tên nghèo lại nghèo hơn
xưa đã khiêm nhường cùng vật chất
từ buổi em đi thấm tủi hờn
thấm đau khi đời bày sự thật .

Em tôi bây giờ quá lộng lẫy
chiếc xe bóng loáng mới vừa mua
còn tôi lâu rồi rơi vào bẫy
cuối đầu chấp nhận chuyện tình thua

Tôi bỏ đời nghèo đi du mục
trốn chạy nhân gian tiếng thị phi
cầu cho em yêu nhiều hạnh phúc
xin thôi đừng nhắc lại làm gì

Viết giùm cho 1 người

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jan 04, 2006 1:17 pm


 

Đêm tàn vui

“Hình như nỗi đau nào cũng giống như nhau”
mãi giấu lại trong lòng ngàn giọt lệ
ta rưng rưng khi nghe con trẻ kể
đã lâu rồi cha nó bỏ đi xa.

Dấu son phấn đêm tàn vui nhạt nhòa
em để vậy giữ hoài chút nồng ấm
từ gượng gạo đời trôi dài thăm thẳm
bỏ đơn phòng em được những đùa vui

Ai sẽ thương để còn có ngậm ngùi
khi nhìn thấy đứa con buồn đứng khóc?
em tìm lấp khoảng đời riêng cô độc
mà quên rằng giữa khoảng ấy còn có con

Đêm tàn vui lau vội những vết son
có lần nào em soi gương nhìn trở lại
giọt nước mắt trên đôi má non vừa chảy
gần gũi này không là giả tạo đâu em?

Đêm tàn vui không giấu được muộn phiền
tiếng con khóc bên thềm em ơi ! có tỉnh mộng?

* Riêng tặng 1 người…
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Dec 30, 2005 5:27 pm

Lằn ranh sự sống *

Anh ở bên này lằn ranh sự sống
cố mở mắt to nhìn người đến thăm mình
thằng bạn ngày xưa mỗi lần nhậu – cãi rống
cái được , cái thua thắm với cái tình

Lắc nhẹ tay anh hứa nhường chai bia lạnh
để không cần nước đá và chiếc ly
khói thuốc quyện bay nhựa vàng đặc sánh
ngày còn nét ngang tàng đậm dấu lầm lì .

Tôi ở bên anh mắt buồn chực đỏ
khi nhìn giòng nước mắt từ khoé mi rơi
anh không nói dù một lời thật nhỏ
những nhắn nhủ còn muốn để lại cho đời .

Anh ơi ! bên này lằn ranh là sự sống
cố tỉnh lại đi , cố tỉnh lại đi
ngoài khung cửa sổ đời đầy hoa mộng
cố tỉnh lại đi , cố tỉnh lại đi

Anh ở bên này lằn ranh sự sống
đừng buông trôi đời theo màu tối đen kia
hãy mở mắt lên vén màn mi mỏng
giữ lại tình thân không để chia lìa .

* Viết cho Nguyễn Thanh Liêm , người đang nằm bất động tại Kindred Hospital

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Jun 30, 2010 11:03 pm

 

Hụt hẩng **

Trong hụt hẩng bên thói đời giả dối
anh gọi tôi với giọng nói nghẹn ngào
hơn mười năm kết tình bạn với nhau
vừa đồng nghiệp , vừa đồng bào nơi xứ lạ

trong hụt hẩng tôi thấy hồn bị đày đoạ
bao nghĩa tình giờ đổi lại thương đau
đối với bạn lâu nay vẫn ngọt ngào
vì chén cơm anh bị chém một đao chí tử

Giọng rưng rưng không trách hờn , giận dữ
anh khuyên tôi , hãy cận thận lấy thân
khi thói đời đã bỏ mất nghĩa nhân
sẳn sàng đẩy bạn thân vào hố thẳm

trong hụt hẩng tôi buông lời ngán ngẫm
an ủi anh hay tự an ủi mình
đời này còn có trăm vạn chân tình
xin hãy giữ tâm yên bình lắng đọng

trong hụt hẩng anh và tôi vẫn phải sống
mất việc này tìm việc khác ngày mai
hơn nửa đời vẫn còn trắng đôi tay
tôi không ngại thứ thêm lần … mệnh số

đêm nay tôi mời anh ta cùng nhau uống cạn ….

** Viết cho người bạn đồng nghiệp vừa mất việc

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Thu Jan 24, 2008 2:21 pm

Điểm gặp của tình thương

Chiều cuối tuần nơi góc đường bán bánh
những bàn tay bé nhỏ thật chân tình
mua nghe anh để giúp đồng bào mình
vừa chạy nạn đã hoàn toàn mất trắng.

Nơi đầu phố vài em tuổi rong chơi
cầm trên tay những ly đá chanh pha sẵn
này chị ơi ! chúng em xin kính mời
vừa ngọt mát , vừa giúp người đang hoạn nạn.

Và đó đây mượn nhờ nơi bãi đậu
vài nhóm học sinh gây quỹ : đi rữa xe
những chuyện thương tâm họ kể nhau nghe
làm sống lại lần ra đi ba mươi năm trước.

Bao nhiêu tình cưu mang chưa lần trả được
nay tình thương có điểm gặp : giúp nạn người
em bán bánh môi luôn nở nụ cười
bé hái chanh và các em vừa tan buổi học.

Những Thiên sứ nhỏ làm tôi bật khóc
đẹp lắm em ơi ! nghĩa cả cao vời
lá lành hôm nay ,đùm lá rách tả tơi
xoa dịu bằng tình thương và những gì các em có được.

Xin theo các em những Thiên sứ đi trước
Nguyện cầu cho tất cả sớm được an bình…

Ngày 7 tháng 9 năm 2005

Nghe em hỏi xót xa

Em hỏi anh :
có thích không những ngày nghỉ dài?
được ở nhà lo chăm sóc nhà cửa
anh nhăn mặt lau mồ hôi đổ dài
nhìn thân anh còn gì mà nói nữa.

Thương vợ con anh đôn đáo sắm sửa
xây tổ ấm để nợ 7 trăm ngàn
từ mờ sương đã lấy xe ra khỏi cửa
tối mịt về ăn vội ,rồi ngã ngang.

Năm mươi phút lái xe ,đường đến hãng
em đề nghị tiết kiệm nên đi chung
nơi em làm bắt đầu 6 giờ sáng
đưa em đến nơi anh đậu xe , ngủ khỏi giăng mùng.

Chờ 3 tiếng mới tới ca anh trực
đợi nửa đêm chưa trở được về nhà
cái vòng quay như nửa tỉnh , nửa thức
để cuối tuần nghe em hỏi xót xa.

Em ghé tai nói hôm kia ở trong hãng
mấy chị bạn bàn: đàn ông không thích ở nhà
chờ đến ngày đi làm là chạy loạn
như sợ bị bắt phải nhìn mặt cô vợ già.

Anh không biết trả lời sao với “hạnh phúc”
ba mươi năm mang nợ nhưng chẳng yên giấc trong nhà
chạy trối chết để biết mình vẫn còn sống
và cuối tuần dài ,nghe em hỏi xót xa.

** Riêng tặng cho Tiến Fry’s Phan và các bạn đồng cảnh ngộ, chút chia sẽ gọi là thông cảm cho nhau

Ngày 6 tháng 9 năm 2005

Previous Older Entries