Mộng khó thành thơ

Mộng khó thành thơ

Ta loanh quanh tìm việc làm để sống
thì khó lòng đổi mộng hóa ra thơ
ngày chúi mũi điền hàng đống giấy tờ
đêm gác tay mắt thẩn thờ không ngủ

Nhìn màn đêm ta thở dài tự thú
kiếp trâu cày vẫn chưa đủ trả nợ vay
giọt mưa rơi tí tách suốt canh dài
nghe như vừa bi ai , vừa tả oán

Tháng năm đời dày dạn
ngày đêm buổi chạy lo
tóc đổi màu thêm trắng
bạc áo xưa học trò

Hỏi con chữ , sao thế , vẫn nằm co ?
chắc vì lạnh hay lo giùm đời trôi nổi
con chữ buồn lặng cúi đầu không nói
mộng thả lan đã lội ngược dòng đời

Những tưởng rồi sẽ được chút thảnh thơi
ngồi dưới Trăng ngâm từng lời thơ Hát Nói
ai ngờ đâu vẫn ba chìm bãy nổi
vẫn loanh quanh tìm việc làm để sống thôi

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Nov 02, 2015 2:21 pm

Cho Thơ tất cả

Đời trắng tay, ta tên nghèo kiết xác
hai mươi năm trôi giạt chỉ là không
lần ra đi ,không người tiễn, mùa đông
đáy hành trang nặng lòng, câu thương nhớ.
 
Đời trắng tay, nên bây giờ còn nợ
em cho vay, tình lỡ, nên khó đòi
ta mãi theo giòng xoáy cứ nổi trôi
nên cũng quên lâu rồi không trả được.

Còn chút gì ngoài vần thơ, mơ ước
đêm si Trăng, ngày gởi nắng tô hồng
nơi trời xa em có nhận hay không?
ta cũng mặc, làm tên ngông giữa chợ.

Chuyến đò ngang, chiều cuối Thu bến lỡ
nay biến Trăng thành thuyền chở giùm sầu
mang ra biển thả chìm xuống đáy sâu
nơi bóng núi ngã hoài không thể đến.

Đời trắng tay, ta xuôi giòng định mệnh
còn vần Thơ năm tháng nặng hành trang
ta dệt mãi, dù biết rằng mộng hoang
năm tháng đến, đời tàn như mùa lá.

Đời trắng tay, quen dần nơi xứ lạ
tiếng vọng đêm nghe giá buốt gọi về
giữ lại đây những con chữ say mê
đến khi mất gởi về Thơ tất cả.


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Mar 16, 2006 5:01 pm

Em vẫn cứ

” Em lắng nghe những giòng tâm chảy xiết
để rồi thôi đâu thèm hiểu làm chi ”
anh bỏ đời mặc chung quanh hơn thiệt
lo hạnh phúc giờ chắc chẳng ra gì.

Anh có lẽ rơi xuống tận cùng vực thẳm
đáy đau thương chất ngập những mảnh sầu
em thì khác vòng đời còn tươi thắm
rất dễ dàng rũ bỏ – nghĩa nhân đâu?

Anh lẩn quẩn trong vòng quay trách nhiệm
gánh lên vai đôi gánh ở hai đầu
em chưa đủ nên vẫn còn tìm kiếm
cái hoàn hảo xa tận mãi nơi đâu?

Em biết được từ lâu rồi biết được
nhưng làm đau thì vẫn cứ làm đau
anh ngã gục trả đời bao mộng ước
lê chân đi qua ngõ khổ nát nhàu.

Anh đã cố quên thân mình tạm bợ
nặng lòng lo chẳng giữ một chút gì
Em lên chức bây giờ là chủ nợ
đòi tất cả xô ngã anh giữa đường đi.

Con thiêu thân bây giờ đành gục chết
ánh sáng đèn vẫn cháy sáng giữa đêm
em chưa đủ đời em còn rất đẹp
chỉ riêng anh trong đày đọa muộn phiền.

Viết riêng cho 1 người…


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Mar 07, 2006 6:18 pm

Mới hay đời không dễ

Hôm qua ngày tình nhân
bị thằng xếp nó dần
ngồi dính trên chiếc ghế
tê cứng cả đôi chân.
 
Tưởng như thế đã xong
lúc đứng lên , lưng cong
cố vặn qua , vặn lại
tí nữa gân bị boong

Mới hay đời không dễ
nên hành nợ áo cơm
đành mặc cho ngày lễ
trôi qua trong giận hờn.

Tối lang thang xuống phố
đầy ngập những trái tim
nơi góc đường thắm đỏ
không khó để đi tìm.

Nhưng chọn, hình như trễ
biểu tượng vẫn trưng bày
gian hàng im đóng cửa
đành về không đôi tay.

Mới hay đời không dễ
vì chút nợ áo cơm
mà chậm trong ngày lễ
để vào mộng giận hờn.


Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Wed Feb 15, 2006 1:52 pm

Hai mảnh đời tha hương

Ta, hai mươi năm lạc chân nơi phố lạ
để từng xuân rụng lá về cội nguồn
nghe pháo giao thừa lòng chùn xuống, thấm buồn
thắp nén hương mà quên giòng lệ chảy.
 
Ký ức ngày xưa từ từ quay trở lại
từng bờ đê , làn khói bếp , ruộng nương
lũy tre xanh, hàng dừa cao…soi bóng ven đường
giòng sông nhỏ lặng lờ trôi êm ả.

Ta, hai mươi năm ôi nhớ quá !
lần về quê chưa đón được giao thừa
tóc điểm sương theo những nắng cùng mưa
nửa vòng trái đất xa xôi dịu vợi.

Em, mười tám tuổi bỏ làng tìm đất mới ***
mấy sào ruộng không nuôi đủ sáu miệng ăn
bước ra đi là cố gánh nhọc nhằn
cho bố mẹ đở đần ,nuôi em nhỏ

Chiều cuối năm co ro nơi góc phố
nhìn về xa , quê Vĩnh Phú mịt mờ
vé tàu lửa – chỉ có được trong mơ
250 ngàn để dành gởi cho bố mẹ

Em, mười tám tuổi đời còn quá trẻ
mà đêm nay lạc xứ đón giao thừa
xuân Sài Gòn không lất phất giọt mưa
sao trên má em lăn dài giòng nước mắt.

Ta, hai mươi năm rồi bắt gặp
một mảnh đời tha hương như mảnh đời mình
nên trước em , trước cảm xúc ngập tình
ta đứng lặng nghe lòng đau thấm thía
có chút khác – ta, xa tổ quốc
Em, lạc giữa quê hương mình

*** dựa theo câu chuyện kể của Thầy giãng trong chương trình phát thanh Phật Giáo Diệu Âm,nghe được sáng mùng 2 tết Bính Tuất 2006.

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Jan 30, 2006 8:02 pm


Sáng nay

Sáng nay vừa trở lại
thằng xếp giỡ thói đì :
“máy in hư không chạy
mầy chịu khó ngồi ghi
 
“Trời !!! cả đống hồ sơ
chứ đâu phải bài thơ
mà ngồi ghi từng chữ
đọc thôi mắt đã mờ.

Hỏi sao không kêu sửa
nó bảo gấp quá rồi
không còn đường chọn lựa
đành đì mầy viết thôi.

Trong chuyện xưa Thần thoại
có đàn bồ câu ngoan
giúp nàng Tấm một tối
được bước vào cung vàng.

Còn ta bây giờ thãm
đầu óc còn quay quay
bị xếp đì chẳng dám….
ngồi viết như lên mây.

Sáng nay vừa trở lại
nỗi niềm còn riêng mang
thằng xếp và cái máy
đầy thân đến ngỡ ngàng.

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Mon Jan 23, 2006 4:16 pm

Một lần thôi

Có nhiều khi tự nghĩ mình rồi giận
sinh ra làm người sao lận đận với miếng ăn
sáng sớm vô hãng bị thằng xếp cằn nhằn
muốn quăng bỏ cả về nhà cạp đất sống

nhưng chợt nhớ ” cục đất chọi chim không có” – hỏng!
đất ở đâu để mà cạp bây giờ
chạy lanh quanh hết cả mấy vườn thơ
cũng khó xin được tô mì cho đỡ dạ

đành phải nhịn cho qua mùa đông giá
chờ hè về khi nắng ấm khắp phố phường
dẫu sa chân, ngủ bụi ở ngoài đường
thì có lẽ không chết vì lạnh cóng

Tại ngày xưa trong cửa lớp hoài mơ mộng
nào là dáng hạ Hồng, dáng cúc Hoa
nào là dáng Bạch Tuyết ,dáng Kim Nga…..
nên bây giờ, về già , dáng thiểu não

Có nhiều khi tự mình buồn ,rồi bảo !
Nàng thơ ơi ! xin đổi gạo một lần
ta mơ mộng nhưng đến lúc phải cần
có chén cơm để tay không run run nữa

Nàng thơ ơi ! xin một lần ta hứa
chỉ một lần đổi gạo , một lần thôi

Nov .11 2005
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Làm sao lang thang được

Vừa gõ định làm thơ
tâm tư bỗng thẩn thờ
cũng vì bao con số
rượt đuổi chạy có cờ

Con số ghi ngày tháng
trên từng bìa bao thư
nét chữ hết lãng mạn
cong queo trong nát nhừ

Con số ghi công nợ
trả theo đây : Mười năm
nếu như để lần lỡ
cộng thành hai mươi năm

Con số tính tiền lời
nhỏ nhất : Trả suốt đời
chọn cao thêm thì sẽ
tiết kiệm nửa cuộc chơi

Làm sao – nàng thơ hỏi ?
lắc đầu – ngao ngán thay
xin nàng thơ khất được
nhưng nợ thì – bó tay

Lỡ mang vào cái nghiệp
trời già lại ghét ghen
nên nợ hơn nửa kiếp
càng già càng chồng thêm

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Nov 05, 2010 11:52 am

Giữa vùng tự kỷ

Chiều vàng rơi trên vùng đời hoang lỡ
“mộng bền lâu” đổi câu vị kỷ thâm trầm
có lần nào em đi ngược tháng năm
trở về lúc chẳng lo cơm , chạy áo

và lúc ta còn là thiên thần (dù giả tạo )
ngất ngưỡng say như cháu Lý Bạch đương thời
góc khổ kia buông theo sóng rã rời
từng mảnh vụn trôi tấp bờ tỵ nạn cũ

Chiều vàng rơi nơi xứ người tự thú
bao nhiêu năm em đổi câu vị kỷ- cho mình
ta gục ngã như con vật – thình lình
đã đứng vững giữa ngàn phong ba bão tố

để hôm nay chỉ vết sướt nhỏ – xô đỗ
từ Thiên thần đến hoang mảnh thú rừng
” mộng bền lâu” chợt tan biến giữa chừng
khi cơm áo không là nhu cầu để sống

Chiều vàng rơi bước lang thang – tỉnh mộng
em đổi thay – ta- vẫn trơ gan như ngày nào
rượu càng uống, càng thấm đẫm thương đau
linh hồn mỏng trong ta đã chết rồi thú sống

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Tue Aug 17, 2010 3:01 pm

Vì nợ

Có những lúc chìm đời trong câu giả dụ
màu mây xanh , màu nắng ấm … bất cần
ta tự thân , đã quên mất bản thân
trừng đôi mắt giữa đêm dài … vì nợ

Màu nắng nào nhắc cho em , để nhớ
sợi lung linh còn vương đọng quanh mình
hoa cỏ nghiêng theo bóng nhỏ xinh xinh
chừ nghe lạ từ sóng biển xa, phố núi

có những lúc chìm đời trong câu hỏi
sao vần thơ mãi nối đoạn oan khiên
nửa đời vẫn không bỏ đuợc muộn phiền
đeo dai dẳng – bạn tình chung thuỷ lắm

màu mây nào hồng hơn môi tô đậm
vệt còn vương để lại chút giận , buồn
trong ngớ ngẩn ta tự trách mình luôn
giờ nhan nhản bên biển đời sóng nổi

khi giữa xưa , nay oan khiên – là gạch nối
em hạnh phúc trăm chiều , nhớ tiếp theo quên
ta nhắm đôi mắt khổ cũng không đủ để đền
nên thực tế đời – làm sao chạy trốn .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu May 28, 2009 7:31 am

Previous Older Entries