Sợi nắng vàng 

Sợi vàng nắng nhẹ giăng tơ
mây bồng trôi giữa nỗi chờ bến tương
hàng cây rũ bóng ven đường
mùa về dâng ngập niềm thương trở về
cành hoa, cánh bướm đam mê
để hương xuân đến gối thề lên nhau
nửa đời tóc đã bạc màu
còn bao luyến ái gởi trao về người?
Lạc xưa thuở hạ hồng tươi
mang con nắng ấm sưởi trời lạnh đông
vần thơ dệt để trải lòng
có câu huyễn ngữ ẩn trong ngọt ngào
rồi khi Phượng tím pha màu
chút say vì rượu thấm trao lời tình
Sợi vàng nắng rớt lặng thinh
để tương tư đến một mình mãi mang
khiêm nhường chỉ ước mơ hoang
cho thêm ảo mộng thiên đàng về qua
đến khi nắng ngã chiều tà
thời gian dần bước xót xa chất chồng
Sợi vàng nắng hiểu hay không?
ân tình vẫn đọng theo giòng thời gian

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Mar 06, 2007 1:24 pm

Một đời đau tình phụ 

Hoạ bài “Thơ Tình Cho Sư Phụ – 17 ” của THN

Đúng đấy em , ta cạn rồi giòng mực
lời cho nhau cay đắng lắm , thôi để yên
cho năm tháng rồi đây hết muộn phiền
như mùa đông tuyết trắng trời xứ lạ

Ta biết rồi ! nhưng lòng đau nhiều ạ
đau như thuở mới vừa yêu một lần
đau như lúc ngoài hàng hiên đứng tần ngần
lời muốn nói mà cạn rồi – vì tình phụ

Trách hờn em – không – em đâu mình tự chủ
cha mẹ đặt nên đành chôn kín đáy tim
hạnh phúc muốn ,nhưng em không thể tìm
không thể theo tình về phương trời lạ

Ta không trách em , không trách đâu em ạ !
dẫu biết rằng mai này em sẽ ra đi
tận cùng nỗi nhớ hình bóng giữ chặc ghì
để bờ vai gầy được thêm lần em tựa khóc .

Nơi quán vắng ta vẫn cô đơn một góc
vẫn nhìn trời tô vẽ thêm màu mây
vẫn dệt thơ nhưng mất rồi lời phê duyệt của Thầy
dưới ánh đèn mờ chữ yêu đọc không rõ .

Có nhiều lúc người ta cười , mặc họ
ta viết lăng nhăng , lời tận đáy tim
tuy biết rằng không so được với kim tiền
khi nhân nghĩa chỉ còn như thổ phấn

Ta không trách em , nhưng rõ ràng đen , trắng
vì quá nghèo nên lỡ cuộc tình tay ba
áo cô dâu em mặc lên xe hoa
ta một đời nghe nhói đau lời tình phụ
————————

Thơ Tình Cho Sư Phụ – 17

Lòng đã hứa từ nay thôi bút mực
Để ý từ cũng được ngủ yên
Và cho đệ tử dứt sạch ưu phiền
Khoác áo mới theo người về xứ lạ

Đã quyết thế mà được đâu sư phụ ạ
Cũng pha mực đen, giấy trắng lại một lần
Viết cho thầy đôi dòng chữ ngại ngần
(Chẳng lẽ tiến thóai lưỡng nan hoài sao sư phụ ?)

Thế mới biết tình yêu không tự chủ
Lý trí bao giờ cũng phụ thuộc con tim
Nếu không đệ tử đâu phải kiếm, tìm
Từng con dấu để lòng không thấy lạ

“Bán tự vi sư”. Phải rồi sư phụ ạ
Bán mảnh tim hồng thầy cất giữ lại đi
Để cho đệ tử còn mãi ôm ghì
Kỹ niệm đẹp ngày tựa vai thầy khóc

Ôi trăng đêm nay mây che một góc
Thầy thử một lần nhìn tận cung mây
Phải vầng trăng sáng lắm không thầy ?
(Vì nửa che khuất đâu ai mà thấy rỏ)

Ai nói với thầy khoác áo hoa, thay đổi họ
Là có người trong ngỏ ngách buồng tim
Tại sư phụ chỉ thấy một mặt của đồng tiền
Nên không thấu hiểu ẩn tình của môi son, má phấn

Mai mốt đời có thay đen đổi trắng
Thầy nhớ lật về chương tình sử tháng Ba
Đã có một người cất bước lên xe hoa
Tình vẫn chỉ nặng về bên sư phụ

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Mar 06, 2007 7:03 pm

xin hoạ bài ” Thơ Tình Cho Sư Phụ – 16 ” của THN 

Em lấy chồng nên thôi – quăng bút mực
ta thẩn thờ thuơng tiếc lá trầu không
đọc lại từng lời thơ nghe nát cả cõi lòng
ước chi mình được dăm mươi năm trẻ lại .

Uớc chi mình cứ ngây thơ khờ dại
thuở tập tành dệt từng con chữ ngày xưa
dưới gốc phượng nghe ve sầu hát giữa trưa
miệng ngân nga bài tình ca nho nhỏ .

Em lấy chồng , là người ra đi mãi
ta chỉ còn dăm vần thơ để yêu
khi hoàng hôn xuống nỗi nhớ sẽ thật nhiều
dâng tràn lên , thiên thần mơ hoài chẳng được .

Trời đã Xuân , giòng đời không xoay ngược
nên thương đau dần thấm đến hôm nay
vì chữ yêu nhân gian – ta , bỏ cả lời Thầy
để bây giờ không còn lệ mà khóc

Em lấy chồng , mãng tim vỡ thêm lớn
có ước gì , nhớ gì cũng chỉ một mình ta
thẩn thờ nơi đây đếm tháng ngày qua
cho ngây dại thêm lời đau phải viết .

Từ bao năm khi dấu tình kết thúc
những trách hờn còn đeo đuổi mãi thôi
người ra đi , em đã lấy chồng rồi
kỷ niệm xưa đừng bao giờ giữ nữa .

Quăng đi em ! bỏ bên ngoài ô cửa
như con tàu đổ lại sân ga ,… rồi
lăn bánh tiếp không cần nói nhiều lời
không cần từ giã khi đổ nơi bến khác .

(Em lấy chồng , ta cũng không đổi khác …)

———————————

Thơ Tình Cho Sư Phụ – 16

Sư phụ ạ, bấy lâu thôi bút mực
Xứ sương mù thầy có nhớ đệ tử không ?
Có đọc thơ và nghe hụt hẫng lòng ?
Như đệ tử cứ đọc đi, đọc lại

Đâu phải đệ tử còn thơ nhỏ dại
Mà cứ hoài câu nệ chuyện ngày xưa
Tuổi bây giờ, thú thật đã xế trưa
Mà cử chỉ như một cô nít nhỏ

Sư phụ ơi, không suốt đời mình trẻ mãi
Thầy thông cảm giùm những kẻ đang yêu
(Chắc năm xưa thầy cũng từng trải nhiều)
Nên bây giờ lòng mới trầm tĩnh được

Trời tháng ba, trời buồn gió thổi ngược
Khiến Florida nhiều gió xóay hôm nay
Ví ngày xưa thầy không phải là thầy
Thì con gió xoáy đâu làm đệ tử khóc

Bồng bột bao nhiêu rồi cũng phải lớn
Cũng phải chồng chồng, vợ vợ với người ta
Rồi cũng phải biết là chuyện đã qua
Có nhắc lại chỉ đau lòng kẻ đọc, viết

Thôi chọn hôm nay là ngày kết thúc
Bài thơ cuối cùng cũng viết cho thầy thôi
Và mai đệ tử gát bút mực rồi
Thầy đừng hỏi tại sao không viết nữa ?

Sư phụ ạ, bởi đời không nhiều ô cửa
(Mà cửa buồng tim thầy đã chiếm hết rồi)
Thì ngòi bút làm sao mà viết nên lời
Thương với nhớ để trao cho kẻ khác

THN
Thu Mar 01, 2007 7:17 pm

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Mar 02, 2007 12:14 pm

Nàng Thơ ơi ! Em mang tất cả về đây 

Em mang tương nhớ về đây
ta nơi góc nhỏ đọa đày tự thân
mơ hoa , đời được mấy lần?
đắng cay đời tặng chẳng cần bán mua !
đồng hoa vàng thắm sang mùa
gió Xuân nhẹ thổi cho vừa nhớ thêm
Ừ em ! có lẽ là em
từ đâu về phố nhẹ len vào hồn
ta nghe thèm quá nụ hôn
cho còn vị ngọt , chất nồng dâng lên.
Từ em , có lẽ chỉ em
mang câu ân ái chồng lên nhọc nhằn
cho ta thấm thía mỗi lần….
đắng cay, để biết phải cần có em
Vì em ! có lẽ vì em
ta treo Trăng mộng lên trên đầu giường
để trong những tối tha hương
có trăm nỗi nhớ tựu tương thật đầy
Em mang tất cả về đây
giúp ta bỏ mặc đắng cay của đời .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Mar 02, 2007 12:39 pm

May mà có em 

 

Anh như lạc giữa thế giới đông người
đã chia nhau ra thành nhiều phe nhóm
thu hẹp trong lối sống đầy nhỏ mọn
bỏ nghĩa nhân chạy theo xôi thịt đời.

Con Cú ăn đêm lên tiếng – khóc hay cười?
đôi mắt đảo quanh soi mói từng góc nhỏ
giấu dáng mình chờ con mồi bỏ ngõ
lao nhanh vào xâu xé chút hôi tanh.

Con chó hoang đàng chạy sủa vòng quanh
cái đuôi cụp nịnh hót hoài ve vẫy
dấu loang lỗ trên thân khéo che đậy
chuốt dáng đỏm tưởng đã hóa Hằng Nga.

Và cái tởm nhất lại là con người ta
có hơn trăm ngàn đường để tàn hại
miệng phun ra những điều ôi tha thiết mãi !
ôi nghĩa nhân ! ôi yêu thương chất chồng !

Anh như lạc giữa thế giới thật đông
mà cơm áo đã khiến không còn sự thật
“may mà có em ” để anh còn say ngất
bước ngã nghiêng khi men thấm ngà ngà..

 

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Mar 01, 2007 7:34 pm

Anh và tôi

Anh có Tân Bằng để nhớ về
lòng vương vấn mãi với tình quê
nỗi buồn như nhánh sông ra biển
xa nhớ nguồn xưa dạ não nề .

Tôi đã dừng chân tận Khánh Lâm
chiều nghe tiếng muỗi gọi đêm nằm
nước sông mặn đắng còn xuôi chảy
tiếng vọng câu hò quá xa xăm .

Có lần ghé lại kinh Cán Gáo
theo giòng sông Đốc xuôi về xa
tiếng đồn con gái vùng Huyện Sữ
nét đẹp nghiêng thành dánh kiêu sa .

Giờ đây nỗi nhớ anh khơi lại
làm chạnh lòng đau kẻ tha hương
dẫu xa tâm tình còn đây mãi
Anh , tôi hai đứa chung con đường .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 26 tháng 3 năm 2001

Vẫn mãi chỉ cho em

Em có biết bây giờ anh vẫn nhớ
dẫu con Dã tràng xây lầu mộng chết khô
vần thơ xưa làm gạch xây thành mồ
mộ bia cấm – chỉ viên đá không tên tuổi .

giạt vào bờ sau lần đau chết đuối
giữa trăm năm nằm yên đợi hững hờ
Lâu đài xưa còn gì nữa để mơ
khi Nữ chúa ban lịnh truyền thiêu hủy .

Con Dã tràng tuy một đời bền chí
nhưng sức mình chỉ có hạn mà thôi
vần thơ xây đã thành nấm mộ rồi
chôn lấp lại chung quanh là cát trắng .

Nên bây giờ những buổi chiều biển lặng
em nhìn ra ngoài xa ấy dáng Dã tràng
mãi tiếc nuối chút tình lỡ vỡ tan
thân vất vưởng lối thiên đường không bước .

Nếu cho xin – một lần mơ có được
vẫn là em , vẫn mãi chỉ cho em .

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 23 tháng 3 năm 2004

Viên đá lỗi

“Hóa đá rồi .. đâu biết phải nỗi đau”
mặc mưa nắng bào mòn theo năm tháng
đã một lần vần thơ tràn lãng mạn
để ngậm ngùi giờ viết nữa cho ai ?

Anh hoá đá nên quên mất tháng ngày
chừ hắt hơi mới hay mùa xuân tới
thảm hoa vàng vẫn vô tư đứng đợi
được ghi chung với viên đá bức hình .

Bao lâu rồi đành chôn dấu lặng thinh
khi lời hứa chưa thể thành sự thật
Viên đá già đau thương cùng được mất
vẫn cho riêng lời chúc đến tương lai .

Em thơ ngây chưa vướng bụi trần ai
xin tha nhé trăm lần viên đá lỗi

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 8 tháng 3 năm 2004

Lời thật cho em

Em mới lớn cuộc tình – chưa hò hẹn
Anh ra đời – chất đau khổ đầy thân
lời yêu thương cũng vướng vấp – ngại ngần
để bỏ ngỏ bước chân người lãng tử .

Một đời đau vùi sâu vào quá khứ
mộng bây giờ – mộng nữa – sẽ ra sao ?
từ buổi đầu anh đã biết thương đau
đã biết trước không thể là Hoàng tử .

Lâu đài yêu – thân hoang làm sao dự ?
trái mộng tình – khó giữ – bởi trắng tay
đêm từng mơ – ngày tỉnh giấc đọa đày
lỡ suốt kiếp kéo dài thân se cát .

Khi quay lui mới hay mình bước lạc
vùi hồn sầu theo nốt nhạc – đại dương
lá Thu cũ rụng rơi bên vệ đường
đã dẫn dắt con Dã Tràng sai lối .

Em mới lớn – tạ tình – không có tội
lời chia tay tuy đau nhói cõi lòng
để mai này khi qua khỏi mưa đông
cuộc đời em tươi hồng ngay trước mặt .

Anh dệt thơ – và lời thơ là thật
không dối lừa khi trang trải lòng mình
Em trách giận , anh đau khổ lặng thinh
xin em hiểu anh bây giờ và mai nữa .

” Trái tim côi chết lần theo lời hứa ….”

Ngày 17 tháng 3 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Ngập ngừng xuân

Thung lũng buồn ngập hoa vàng trải lối
cành bonsai lại nở những nụ đào
anh một mình đếm năm tháng hư hao
để lần biết mùa xuân về lần nữa .

Trái mộng quay – không còn đường chọn lựa
anh mở lòng hứng giọt nắng tháng ba
để yêu thương theo xuân đến – vỡ oà
nghe nuối tiếc xót xa tràn dâng ngập .

Tuổi hai mươi – từ lâu rồi đánh mất
như mùa xuân qua mãi chẳng chiụ dừng
ngắm cánh hoa lòng thoáng chút buâng khuâng
và có lẽ rừng hoa vàng không cần nữa .

Anh đi xa – xa rời lời đã hứa
chôn tâm tình hay giấu kín niềm riêng
để cho em không vướng chút muộn phiền
không hờn trách:”sao muà xuân đến chậm ?”

Cánh hoa tươi vẫn còn đùa trong nắng
anh ngập ngừng hỏi lại đã mấy lần
đời lãng tử không có chốn dừng chân
nên xin được – dù chỉ gần em trong mộng .

Ngày 30 tháng 3 năm 2003
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Previous Older Entries Next Newer Entries