chiều lang thang đời lãng du nhuốm buồn
trăm nẽo mộng rồi cũng về một đường
đường lặng lẽ từ tinh sương không đổi
Phượng xứ người tím loang khi vào tối
treo linh lung trăng sớm soi bóng hoa
hình như đây cảnh cũ buổi nắng tà
nhặt từng cánh phượng rơi ép thành bướm
Ta loay hoay hơn nửa đời , đã muộn
từng trăng qua chồng thêm bao tuổi sầu
” Động Hoa Vàng ” trong cổ tích ,nay đâu?
để vần thơ lạc theo mùa hạ nắng.
Góc phố nhỏ , kỷ niệm về chầm chậm
làn môi khô , càng khô khát đợi chờ
lần hạnh ngộ có lẽ chỉ là mơ
có lẽ chỉ làm nồng thêm buổi hạ.
Đất trời này , đã quen , sao vẫn lạ
bóng núi nào còn nghiêng xuống mạn thuyền
rồi trăm năm bồng bềnh chữ nợ , duyên
ta ngã mình xuống giòng sông chết đuối
Thuyền có qua chưa chắc dừng để đợi
như mùa vàng Phượng tím loang chiều nay
mỗi năm về ru cơn mộng giữa ngày
mà lặng lẽ vẫn từ tinh sương đến tối
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu May 31, 2007 3:51 pm