nỗi buồn đọng từng khắc , từng khắc qua
muốn quảy gánh thơ làm bạn cội thông già
ôm bầu rượu ngủ vùi trên thảm cỏ
Để tai yên nghe lời tự tình của gió
nghe con chim chuyền ríu rít gọi bình minh
nghe cây lá nói câu thủ thỉ thật tình
còn hơn phải suốt tháng Tư ôm trái đắng.
Chừ có lẽ lồng ngực trái còn nặng
giọt nước mắt còn tuông lúc khói hương
nên gánh thơ không ra khỏi phố phường
mà ở lại cùng ta rưng rưng khóc.
Dĩ vãng nào cho trăm ngàn bài học?
bài thật đau để nhớ cả cuộc đời
thuở xưa nào vết thương cũ dậy khơi?
khi mỗi năm tháng Tư về ngang ngõ .
Chừ có lẽ ta đã trơ ra đó
như đá rong rêu năm tháng bào mòn
góc vườn hoang xếp lại những vần son
khi tháng Tư lời kinh buồn còn vang đọng mãi.
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Fri Apr 13, 2007 11:22 am