Anh đã chờ Thu nửa cuộc đời
vàng sân lá rụng – mãi xa khơi
cành hoa Hồng phấn nụ đang trổ
màu thắm máu tim đau xót rơi .
Dấu đời khôn xoá buổi Thu sang
anh muốn đốn cây – chận lá vàng
nhưng lá vẫn rơi từ chốn khác
gió mang xác lá trở về ngang .
Để sầu ngơ ngẩn vương đọng sầu
Thu hỡi ! bây giời em ở đâu ?
con nắng hanh vàng chiều đáp nhẹ
( bóng ai vừa mới bước qua cầu ) .
Năm tháng trôi dần ta đã xa
mỗi mùa lá rụng – tuổi thêm già
không hay mình lỡ nhiều năm tháng
chỉ nhớ Thu tàn – Thu lại qua .
Ngày 20 tháng 9 năm 2004
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn