Vườn thơ cũ cỏ hoang đầy lối nhỏ
con nhện sầu giăng nhẹ mấy cung tơ
người ra đi kẻ ở lại đợi chờ
dấu chân in bên bờ xưa cát trắng .
Bờ mi em có chợt buồn vương nặng
giọt nhẹ lăn trong nắng buổi trưa hè
tuy vô tình hay cho kẻ khác nghe
lời thổn thức một lần anh muốn có .
Suối tóc mơ chiều nào – còn lộng gió
nắng đùa vai buông nhẹ đến sau lưng
xưa bờ ấy anh ước được một lần
nay có lẽ tóc thề đã cắt ngắn .
Vườn thơ cũ hoang tàn trong im vắng
chữ dỗi hờn em cũng lấy đi luôn
lầu cát đỗ Dã Tràng mãi thấm buồn
cứ xe cát cả đời không xây được .
Công chúa ơi ! còn chăng một điều ước ….
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 26 tháng 7 năm 2004