Em đã bỏ vần thơ vào hoang vắng
trái mơ vàng héo rụng rớt đầy sân
lời chưa ngõ đã mất dịp đến gần
tình sớm cạn khi giữa giòng trôi nổi .
Anh trở lại đời thường cùng sớm tối
nợ áo cơm hành khổ nơi xứ người
chiều lặng lẽ nghe vọng xa tiếng cười
của một thuở từng ngày ta hò hẹn .
Nối đường mây mà hình như len lén
bắt nhịp cầu lại ngỡ phép chưa xin
câu thưa gởi lúc làm tội cho mình
đành vâng ạ hay lặng thinh để lảnh .
Em đã bỏ vần thơ cho đông lạnh
những nồng nàn ngày ấy tan chìm mau
tờ giấy trắng vò mãi đến nát nhàu
từng chữ một rơi đầy trên nỗi nhớ .
Anh trở lại nối hoài sợi dây lỡ
tìm cho mình chút nắng ấm mùa xuân
nhưng càng nối sợi dây càng xa dần
và tơ rối , rối tung không gỡ được .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 23 tháng 7 năm 2004