Anh có Tân Bằng để nhớ về
lòng vương vấn mãi với tình quê
nỗi buồn như nhánh sông ra biển
xa nhớ nguồn xưa dạ não nề .
Tôi đã dừng chân tận Khánh Lâm
chiều nghe tiếng muỗi gọi đêm nằm
nước sông mặn đắng còn xuôi chảy
tiếng vọng câu hò quá xa xăm .
Có lần ghé lại kinh Cán Gáo
theo giòng sông Đốc xuôi về xa
tiếng đồn con gái vùng Huyện Sữ
nét đẹp nghiêng thành dánh kiêu sa .
Giờ đây nỗi nhớ anh khơi lại
làm chạnh lòng đau kẻ tha hương
dẫu xa tâm tình còn đây mãi
Anh , tôi hai đứa chung con đường .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 26 tháng 3 năm 2001