Có nỗi buồn sâu lắng kín hồn
dấu người hay đã tự tay chôn
giòng đời trôi mãi theo năm tháng
như nắng chiều buông đẩy bước dồn .
Màu aó em xưa vẫn thắm hoài
chỉ riêng kẻ nhớ – tỉnh rồi say
(cố thêm) dỗ mộng vào quên lãng
để trở lại nhiều với đắng cay .
Con nước vẫn trôi vẫn lớn ròng
chở theo sầu nhớ bỏ giòng sông
pha vào vị mặn khi ra biển
như cánh lục bình tím đợi mong .
Em vẫn còn nguyên màu áo xưa
để anh đong nhớ đến cho vừa
bên lề chân ngựa hoang già mõi
ngước mặt đời chờ –em đến chưa ?
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Ngày 21 tháng 6 năm 2004